CHỊ GÁI CHỒNG

3 0 0
                                    

- Dạo này ít về chắc bận quá, khéo lại chả nấu nổi cơm mà ăn?
- Mẹ không cần mỉa mai con thế. Công việc thì có lúc nọ lúc kia. Thay vì trách con không về được, mẹ cũng bớt chút thời gian gọi cho con lấy một lần.
- Giờ chị lại quay ra trách mẹ cơ đấy.
- Bà thôi đi. Con nó vừa về đến nhà, suốt ngày cằn với nhằn...

Mẹ con Hồng mới chọm choẹ được vài câu, thì thằng em trai bấm còi inh ỏi ngoài cổng. Nó đóng sầm cửa xe, dẫn hai đứa trẻ vào, mặt hằm hằm:

- Con quyết tâm rồi, lần này thì li hôn thật, không thể chịu nổi cô ta nữa. Đấy, đêm qua con nói nó có mấy câu mà sáng ra đã đi, có thèm mở mồm nói câu nào. Con để đơn li hôn ở bàn đấy, lần này không kí không được với con.
- Đàn bà gì mà không biết nhẫn nhịn, hơi một tí làm mình làm mẩy. Xem nó bỏ đi được mấy hôm.
Bà Lam thấy con trai và cháu về, được thể lại ra chiều trách con dâu.
- Anh lại thế nào nên nó mới vậy chứ gì?
Tiếng ông Nam trầm ngâm bên bàn trà.
- Con đi tiếp khách chứ đi chơi đâu. Về nhà cơm không có mà ăn, nhà cửa không thèm dọn dẹp.
- Ô hay, mọi ngày cậu vẫn quát mợ ấy sao phải chờ cơm cậu còn gì.
- Lại còn chuyện con cái nữa chứ. Đã bảo đàn bà thì ở nhà mà lo bếp núc. Con lớn thì cô phê vào vở là không học bài, không ghi chép. Con bé thì ốm, ho hắng ba tuần nay không khỏi. Làm mẹ mà để con cái nó thành ra như vậy thì có xứng không?
- Hay là mai cậu đưa hai đứa đi xét nghiệm ADN đi. Chứ tôi thấy hình như chúng nó chỉ là con của mẹ chúng thôi, chẳng phải con của cậu đâu, bởi cậu đã bao giờ hỏi han đến việc nuôi dạy chúng.
- Chị là chị của em mà chị còn đứng về phía cô ta là sao? Em bận ti tỉ việc, thời gian đâu mà để ý đến mấy chuyện linh tinh.
- Có hai loại người bận: một là bận thực sự, hai là ra vẻ mình bận. Cậu thuộc loại thứ hai. Nếu cậu yêu thương vợ, cậu sẽ không viện lí do bận này nọ, rồi bù khú bạn bè, để mặc mợ ấy lo toan hết như thế.
- Chị thì biết cái gì. Em bảo nó nghỉ dạy thêm đi, vài cái đồng lương còm ấy thì đi làm gì cho nhọc xác. Nhà thì bao việc, thêm với chả nếm. Tiền dạy thêm cả tháng của nó chỉ bằng em làm vài tiếng. Đêm nào cũng soạn bài tới 1, 2h sáng. Làm cô giáo mà đến con mình không dạy cho giỏi được thì dạy được con người ta chắc.
- Cậu kiếm được nhiều tiền đến vậy, sao lại để mợ ấy phải đi mượn tiền bạn để đưa bố nhập viện?
- Thì nó phải mở mồm mà nói với em nó cần tiền chứ.
- Li hôn đi, tôi ủng hộ, không phải vì cậu, mà vì một người đàn bà đáng thương như cô ấy. Cô ấy cần được sống và được tôn trọng, chứ không phải làm ô sin cho cậu, làm bác sĩ cho gia đình cậu, làm cô giáo cho các con cậu để rồi đổi lại, cô ấy vẫn chỉ là cái bóng trong mắt cậu.

Bà Lam thấy thế chen ngang:
- Ờ, chị giỏi giang cho lắm vào, kiếm tiền cho thật nhiều vào, để rồi vẫn bị chồng bỏ đấy thôi. Đẹp đẽ gì cho cam.
- Tốt nhất là bà im cái miệng lại cho tôi. Nó là con gái bà đấy.

Hồng cắn chặt hàm răng vào đôi môi để khỏi bật ra tiếng khóc, cô cố gắng ghìm những tiếng nức nở đang trực trào ra:
- Con li hôn vì con sai lầm khi chọn một người chồng chỉ biết yêu bản thân mình, và bởi con có một bà mẹ chồng luôn sẵn sàng bênh vực con trai dù đúng hay sai. Con thấy mẹ thật may mắn vì đã lấy được bố.

Nói rồi, Hồng đi luôn ra cổng, lên xe về mà không kịp chào bố. Cô sợ mình sẽ bật khóc vì tủi thân, khi chính mẹ cô, chỉ vì cái sĩ diện hão với bà con họ hàng mà luôn đay nghiến chuyện cô li hôn, bà cho đấy là làm xấu mặt bà dù bà biết con gái mình sống trong đày đoạ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 08, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

TRẦN THUỲNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ