12 giờ khuya, kí túc xá của NCT.
Haechan trở về sau một lịch trình dài đầy mệt mỏi, cả một ngày trời hết đứng tới ngồi, hết đi đến chạy. Thân thể yếu ớt đang trong giai đoạn ăn kiêng của cậu về cơ bản chính là không thể chịu nổi, cảm giác như tay chân đều không thuộc về mình, vô dụng đến mức thừa thãi. "Bây giờ mà có gà ăn thì tốt rồi" Haechan thở dài, đúng là chân tay không hoạt động thì liền đến lượt não tỏa sáng. Cả một tuần trời chỉ được ăn toàn salad với khoai lang, Haechan cảm thấy bản thân bây giờ với bò ăn cỏ cũng giống nhau lắm. Cả ngày chỉ ăn toàn rau là rau. Riết rồi cậu cảm thấy bản thân cũng không cần dùng nước hoa nữa, chỉ cần ở không cũng tỏa ra mùi hương hấp dẫn của khoai lang nướng. "Ầyyy. Mà trong bao nhiêu loài rau đó cũng chỉ giống khoai lang nướng béo múp." Haechan vò đầu bất lực, đúng là quá thể rồi! Sao chỉ nhìn bản thân thôi cũng thấy toàn là calo vậy?
- Haechan à?- Jaehyun bước vào phòng, tiện tay cởi luôn cái áo phông ướt nhẹp của mình ra rồi chuẩn bị đi tắm, hoàn toàn không nhìn thấy cái ánh mắt thèm thuồng xen lẽ ganh tị của Haechan. "Trời ơi. Anh ấy là Jung nọng, Jung thịt heo nha! Tại sao lại có cơ thể đẹp thế cơ chứ!" Haechan triệt để là tan vỡ, tan vỡ hoàn toàn. Người ta nhìn cũng ra calo, nhưng là calo tốt, calo từ 6 múi cơ bụng nhìn như socola nha. Còn cậu thì sao, còn dám gọi người ta là Jung thịt heo thì cũng nên xem lại bản thân mình một chút! Căn phòng này quả thật là tàn nhẫn, tại sao nhìn đâu cũng thấy calo tốt từ múi bụng chứ. TT
Haechan đạp cửa chạy ra khỏi phòng, không thể được! Đối với loại người nhìn thấy calo thôi cũng béo như cậu thì căn phòng này quả thật là quá nguy hiểm. Cậu phải mau mau chuyển sang phòng của anh Taeyong thôi. Dù sao thì cá cơm vẫn nằm trong chế độ ăn kiêng diet! Vậy là Haechan nước mắt lưng tròng, bê gối chạy sang phòng anh TY ngủ ké. Ai ngờ...mở cửa ra, đập vào mắt cậu lại là cảnh người anh thân thiết và người thương đang chén chú chén anh bên hộp thịt gà size big nha. Đúng thật là xã hội tàn nhẫn mà. Anh Taeyong thất hứa với cậu thì không nói, ngay cả anh người yêu ngây thơ hàng ngày nghe cậu răm rắm vậy mà mua được gà chui cũng không chia cho cậu. Haechan nghe "phịnh" một tiếng trái tim tan vỡ trong lồng ngực, tôi tổn thương rồi nha. Sau này không cần anh nữa!
Cậu không nói không rằng (nhưng có lườm) chạy thẳng ra ngoài bắt taxi đến kí túc xá của biệt đội mộng mơ đòi chuyển hộ khẩu vô thời hạn. Lần này cậu giận thật rồi nha, nói gì thì nói. Đồ ăn cũng không thể mang ra đùa được!
- Mày định ở đây đến bao giờ?- Renjun hai tay chông nạnh, quắc mắt nhìn Haechan đầy thù hận. Thắng nhóc này giờ hay quá rồi, giận bên kia thì về bên này, giận bên này thì về bên kia. Đã cư trú tạm thời lại còn đòi một mình một phòng. Renjun quay nhẹ đầu liếc ra sau một phát, ngay lập tức bắt được ánh mắt háu háu của con sói bên cạnh. Haechan à, không được nha. Cậu giận gì thì giận cũng không thể đẩy tớ vào hang sói thế này được. Tớ còn trẻ, tớ không muốn bị ăn đậu hũ.
- Chẳng nhẽ mày không thương tao sao?- Haechan chưng bộ mặt cún con của mình ra hòng mê hoặc trái tim yếu mềm của Renjun nhưng Renjun không phải là Mark! Khuôn mặt này càng nhìn càng thấy có chút nổi da gà làm Jeno đằng sau thấy thế cũng không khỏi mừng thầm. Tên này nghĩ mình là ai chứ, không phải Jeno mà còn dám rũ quyến người của cậu. Nghĩ xong liền khuyến mãi cho Haechan một nụ cười tiêu, chuẩn thừa lúc Renjun vẫn còn mải mê kinh tưởm trực tiếp mang cậu về phòng chiếm tiện nghi!

BẠN ĐANG ĐỌC
[Markhyuck] Love station
FanfictionHôm nay bạn đến đây, tôi mở cửa cho bạn bước vào thế giới của những niềm thương mến. Của những câu chuyện ngày qua ngày thật nhỏ nhặt từ những cậu con trai, lần đầu, biết yêu.