em hồi tưởng, nhớ về ngày xưa kia với những gì chân thành nhất còn xót lại. chàng bên em đi từng bước ngắn mà lặng thầm.
em có một người mẹ và một người cha. mẹ yêu cha rất nhiều và cha cũng vậy. em được sinh ra vào một ngày mùa thu tháng chín và là lúc cha tặng mẹ một khúc nhạc mà giờ em còn giữ. em là minh chứng cho tình yêu của họ.
rồi em có một người đàn ông. một người đàn ông thầm lặng nhưng hết mực yêu em. anh cho em cảm giác bình yên như chàng hoseok mang lại. anh cho em thấy em có nhiều hơn mọi thứ. em yêu anh.
rồi em có một đám cưới nhỏ. một đám cưới cùng người đàn ông em yêu. một đám cưới đáng yêu với những bản tình ca anh tặng. một ngày hạnh phúc bên những nụ hôn và lời chúc phúc. nhẫn bạc được trao trên hai đôi bàn tay sẽ gắn kết với nhau mãi mãi.
em có một đêm sẽ mãi không quên. một đêm em được anh vuốt ve vỗ về. một đêm em có được sự yêu thương một cách nồng nhiệt và hoang lạc nhất.
em hạnh phúc như bao người vợ khác. được bên chồng, được yêu thương với trái tim chân thành của mình và người thương. có những ngày em nhớ rất rõ cũng có những ngày em đã quên. nhưng những gì tốt đẹp nhất em vẫn có thể ý thức được dù có trăm năm.
nhưng rồi em lại là người ra đi.
một chiếc xe tải đã đưa em đến giới hạn.
trên con phố vắng chỉ có mình em đã ngã say. hình bóng người con gái khác bên anh. trong góc tối quàng tay qua cổ và hôn lên má anh trong khi tay thì vân vê chai rượu trong tay anh.
em yêu anh rất nhiều, yêu hơn tất cả mọi thứ. em đã đánh đổi đủ chưa? dị nghị đã đủ chưa? rồi ánh đèn lóe sáng. cảm giác một mỏi trong men rượu, cảm giác đau đớn không quên được.
rồi em thấy thảo nguyên rộng lớn. em cùng anh rông rủi mặn nồng. một cuộc sống hạnh phúc từ ngày này sang ngày khác. anh yêu thương em và những đứa trẻ không bao giờ lớn lên. đó là thiên đường, một thiên đường mà em được hưởng thụ sau khi đã chết. không cần thế giới, ở đây cũng có anh, có ba mẹ, có những thiên thần nhỏ đáng yêu gọi em là mẹ còn anh là cha. một cuộc sống sau khi chết không một chút bi lụy, đâu thương hay mất mát.
nhưng thiên đường tưởng chừng như mãi mãi lại có lúc kết thúc.
khi ánh sáng đầu tiên soi sáng qua gương mặt hồng hào của em, một ánh sáng ấp áp thật sự, một tia nắng không tồn tại ở chốn thiên đường xinh đẹp kia. em tỉnh giấc mộng trong sự ngở ngàn. em nhớ cái cảm giác hương gỗ cũ ập vào cánh mũi. cảm giác ấm áp, sần sùi bao phủ lấy tay nhỏ. một ngôi nhà lạ lẫm, một ngôi nhà gỗ nhỏ bé. một ông lão già nua nắm chặt lấy tay em, ngước nhìn lấy gương mặt đang ngơ ngát của em mà rưng rưng khóc.
chàng trai của em già nua...
lão nói dối đúng không? ông không phải anh đúng không?
em đã ngủ rất lâu
rất lâu.
tại sao em chưa chết? tại sao anh lại già nua thế này? nơi này là đâu? cha mẹ? tất cả hầu như đã biến mất, thời đại đã đổi thay...
