Ta híp mắt cười, cảm thấy có chút đói bụng, đối với Kim Trân Ni bộ dáng đáng thương hề hề nói:"Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm."Kim Trân Ni nhìn ta như vậy, cười cười, liền đi ra ngoài gọi người chuẩn bị đồ ăn. Kim Trân Ni gọi đồ ăn xong, đi đến bên giường ngồi xuống, lấy tay của ta bắt mạch, sau đó buông tay ta, nói:"Đã không ngại , mạng ngươi còn lớn lắm." Ta cười kéo khóe miệng, vừa cười hì hì nói:"Ta có mạng lớn cũng nhờ phước công chúa đợi ta, hơn nữa ta cũng rất nhớ công chúa, cho nên liền cố gắng trở lại."
Kim Trân Ni mặt đỏ lên "Ba hoa." Ta cười hắc hắc, nói "Công chúa, ngươi xem ngươi đều luôn bên cạnh chăm sóc ta, ta khỏe rồi, trong khoảng thời gian này ngươi liền cùng ta đi ngủ, như thế mới có thể chăm sóc lẫn nhau, thế nào?"
Kim Trân Ni nhíu mày, nói:"Tính ngươi khi nào đã thay đổi? Trước kia không phải ước gì cách ta xa một chút sao? Hiện tại tỉnh lại, lại như một người khác, cũng hên ngươi còn nhớ ta, ta còn nghĩ ngươi sẽ lại mất trí nhớ tiếp."
Kim Trân Ni này thật độc miệng a, ta cười gượng hai tiếng, đầu gối lên trên đùi của nàng "Ta cho dù là mất trí nhớ , quên ai cũng không thể quên công chúa ngài a."
Kim Trân Ni mặt đỏ lên, đem đầu ta đẩy ra, nói:"Ta còn có khách, lát hai nữ tử sẽ đến, ngươi trước hết lại đây nằm đi." Nói xong bước đi ra ngoài, nàng thật sự chịu không nổi những lời này , thật sự là rất tự tại.
Ta nhìn thấy bóng dáng Kim Trân Ni rời đi, nhấp hé miệng, trong lòng buồn bực tột đỉnh, khách nhân? Nói không chừng là Lâm Vũ Dân. Xem kia bộ dạng của công chúa, đối với Lâm Vũ Dân cảm tình thật tốt, cuối cùng ta cũng có̀ tình địch. Nói gì cũng không thể để cho Kim Trân Ni bị Lâm Vũ Dân mang đi.
Ta ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ chính mình hồi phục, phải đem Lâm Vũ Dân thu phục. Cơm mang đến, ta ăn xong, gọi cho thị nữ nâng lên ta đi đến hoa viên, thị nữ mang ta đến một cái ghế dài, ta nằm trên ghế, híp mắt nhìn cảnh trăm hoa đua nở, trong lòng lại ấm áp hơn rất nhiều.
Một lát sau, thị nữ thông báo hai nữ tử kia đến đây, ta liền khoát tay áo, ý bảo thị nữ mang các nàng lại đây. Lạp Lệ Sa đi ở phía sau thị nữ hỏi Phác Thái Anh bên cạnh:" Thái Anh, ngươi nói Phò mã tìm hai ta có chuyện gì a?"
Phác Thái Anh nghe được Lạp Lệ Sa hỏi, cũng trả lời:"Ta cũng không biết, hai ta vẫn là tới đâu tính tới đó đi, cũng không biết Phò mã sau khi trở về như thế nào liền hôn mê thời gian dài như vậy, công chúa kia cũng thật hiền lành, cực nhọc cả ngày cả đêm cùng Phò mã."
Lại đối với Lạp Lệ Sa thầm oán nói:"Ngươi xem xét lại ngươi, ngươi nhìn người ta là công chúa mà hạ mình vì người yêu như vậy, ngươi phải chi có một chút của công chúa."
Lạp Lệ Sa cười hắc hắc, nói:"Nói cũng không thể nói như vậy a, ngươi xem ta lúc đó chẳng phải mỗi ngày buổi tối đều lao lực sao ." Nghe vậy, Phác Thái Anh đỏ mặt đánh đầu Lạp Lệ Sa một cái, nói:"Ngươi nếu muốn buổi tối bị áp, cứ việc nói."
Nghe được lời Phác Thái Anh nói, Lạp Lệ Sa lập tức im miệng không dám nói, nếu như bị nàng áp một đêm, đảm bảo ba ngày sau không thể xuống giường được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jensoo] Trăm lượng bạc, ta liền lấy thân báo đáp
FanficTác Giả: Mị Nghiêu Thể Loại: xuyên không gian lịch sử, cung đình, HE --------- chỉ là tớ thích mấy thể loại bhcđ hài nên edit/convert lại để đọc thôi :D