Title your Story Part

465 11 1
                                    

Vẫn là ở một góc tường khuất, vẫn là giờ ra chơi như mọi ngày, hắn vẫn đứng đấy nhìn nó. Hắn ngắm nhìn nó mà không biết chán và nó không hề biết luôn có một ánh mắt buồn luôn nhìn nó vào mỗi giờ ra chơi. Nó vẫn vui đùa hồn nhiên cùng các bạn. Nó đâu biết rằng đang có một trái tim thổn thức vì nó, hắn!

Hắn đã thích nó từ năm hắn học lớp 7 và nó thì học lớp 6. Năm đấy, lớp hắn cứ nhất quyết bắt hắn phải dự thi một tiết mục văn nghệ nhân ngày 20/11. Hắn đành phải dự thi thôi. Và hắn đã gặp nó ngay kì thi đó. Giọng hát của nó cực hay cộng với phần biểu diễn hết sức ấn tượng mà nó đã đạt được giải nhì. Còn giải nhất đã thuộc về hắn với màn trình diễn đầy nước mắt. Hắn đã yêu con người ấy, một cậu bé với vẻ tinh nghịch nhưng cảm xúc cũng khác dào dạt ấy. Và việc ngắm nhìn nó mỗi giờ ra chơi đã thành thông lệ từ cái ngày ấy. Không hiểu vì sao hắn và nó đều học cùng trường từ năm học trung học cơ sở đến giờ. Hắn đã học đại học năm 2, còn nó đã học đại học năm 1 nhưng tình cảm trong hắn vẫn chưa phai nhạt. Tình cảm dành cho nó vẫn mãnh liệt như ngày đầu nhưng hắn đâu dám tỏ bày vì nó đã có bạn gái, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Hắn chấp nhận đơn phương từ xa ngắm nhìn nó. Đối với hắn, như thế đã là quá đủ.

Hắn bước về nhà với dáng đi chậm chạp. Hắn chẳng muốn về nhà chút nào hết. Hắn sợ cái không gian cô quạnh đó. Mỗi lần về đến đó, hắn lại có những hồi ức đẫm máu ở nơi đó. Ba mẹ nó đã bị xe tông phải ngay trước cửa nhà mình. Máu ba vương vãi khắp cả. Còn ba nó đang lết về phía mẹ nó, chỉ còn nằm bất động. Và câu sau cùng ba nói, cho đến bây giờ hắn vẫn còn nghe rõ, "Hãy chờ anh!". Ba mẹ đã có một cuộc tình đẹp và có một cuộc sống vui vẻ. Còn hắn? Hắn đành biết thở dài thôi.

Hắn nhìn buâng quơ để lòng mình được nhẹ nhõm nhưng hắn thấy cái gì kia. Nó đang đi theo một nhóm xã hội đen thì phải vì nhìn họ bặm trợn lắm. Hắn hít một hơi thật sâu rồi đi theo. Nó đến một căn nhà khuất sâu trong hẻm. Và trước sân.... Hắn bụm miệng mình lại vì không tin vào mắt mình. Một ổ hút chích đầy những con nghiện. Nó đến đây để làm gì cơ chứ? Trông dáng vẻ nó đi cùng bọn đó không có vẻ gì là bị bắt ép. Không lẽ nào.... Hắn không tin vào mắt mình. Hắn phải báo công an thôi. Nhưng nếu công an đến bắt luôn cả nó thì sao. Hắn sợ quá và chạy ra ngoài. Tim hắn đập liên hồi. Tại sao nó lại đến đó chứ? Mãi một lúc sau hắn thấy nó một mình đi ra. Trông nó có vẻ đang phê thuốc. Đôi dòng nước mắt của hắn rơi. Tại sao một người hồn nhiên vui vẻ như nó lại ra nông nỗi này chứ? Hắn cứ nhẹ nhàng đi theo sau nó cho đến khi bóng nó khuất dần sau cửa nhà. Hắn ngã quỵ xuống đấy mà khóc. Tại sao lúc ấy hắn không chạy đến mà kéo nó về? Tại sao hắn là con người hèn nhát đến thế, để cho người hắn yêu đi vào con đường chết đó thế? Hắn đau lòng cho nó và hắn còn đau lòng vì bản thân hắn quá nhát gan, quá nhu nhược.

Hắn trở về căn nhà u ám đó. Hắn sợ thế giới bên ngoài quá. Đầy những cám dỗ, đầy những lọc lừa và đầy tội ác.

----

Hôm nay, hắn vẫn đứng đấy và ngắn nhìn nhưng khác so với mọi ngày. Hắn nhìn nó qua lăng kính của những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt. Một con nghiện như nó lại thích vui đùa bay nhảy. Thật lạ! Tại sao nó lại đi vào con đường đó chứ? Nó có biết như thế là hủy diệt cuộc đời của nó không. Nhưng dù nó thế nào thì hắn vẫn yêu nó. Giờ ra về hôm đó, hắn đứng trước cổng trường để chờ nó.

Chàng straight và nhóc nghiện ma túyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ