Chương 1

29K 468 7
                                    

Sở Nguyệt nghe thấy tiếng động, cô lờ mờ mở mắt.

Bóng hình cao lớn của người đàn ông đập vào mắt cô, anh đang thay đồ. Sở Nguyệt khó khăn ngồi dậy, cô lên tiếng.

"Mạc Phong, anh muốn đi đâu vậy?"

Từ Mạc Phong ngoái đầu lại nhìn cô: "Đã làm em tỉnh sao?"

Sở Nguyệt nheo mắt nhìn anh, đã khuya như vậy rồi anh còn đi đâu chứ?

"Mạc Phong, đã nửa đêm rồi. Anh còn đi đâu?"

Từ Mạc Phong cài xong cúc áo sơ mi cuối cùng. Anh tiến lại gần cô, hôn nhẹ lên trán cô: "Nguyệt Nguyệt, em đang mang thai. Nằm xuống ngủ tiếp đi, được không?"

Sở Nguyệt lắc đầu.

"Vậy anh cho em biết đi, anh muốn đi đâu?"

Từ Mạc Phong cầm lấy tay cô, vân vê an ủi. Giọng nói rất ôn nhuận: Nguyệt Nguyệt, Mộc Tuyết cần anh. Cô ấy đang bị bệnh, anh cần qua xem cô ấy."

Sở Nguyệt trợn tròn mắt, chồng cô thế mà nửa đêm muốn bỏ cô để đi với người đàn bà khác. Cô đang mang thai ở tuần thứ hai mươi tư nên bụng đã to lên thấy rõ. Cô khó hiểu nhìn anh.

"Mạc Phong, dù bây giờ em đã có thai. Anh vẫn không quên được cô ta?"

"Anh xin lỗi."

Sở Nguyệt lòng đau như dao cắt. Trái tim rỉ máu không ngừng, cô yêu anh, yêu đến điên dại. Tại sao trong lòng anh cứ mãi nhớ nhung cô ta? Cô cầm tay anh đặt lên má mình. Nước mắt tuôn rơi.

"Mạc Phong, coi như em xin anh được không. Coi như nể mặt con chúng ta, đừng đi mà."

Từ Mạc Phong rút tay ra, anh đứng dậy. Coi lời nói của cô như hư không. Anh bỏ lại cho cô một câu, ngữ khí của anh đã lạnh đi phần nào.

"Sở Nguyệt, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn. Chuyện của anh, em vốn dĩ không có quyền quản."

Sở Nguyệt vội vàng sốc chăn ra, cô chạy lại chỗ anh. Níu vạt áo anh lại.

"Mạc Phong, anh đáp ứng em lần này thôi. Đừng đi mà, em xin anh."

Sở Nguyệt đã vứt bỏ mọi tôn nghiêm. Cô chưa bao giờ thảm hại như thế này, kể từ khi gả cho anh, Sở Nguyệt trong mắt anh chưa từng có giá trị.

Từ Mạc Phong nhíu mày, anh gằn giọng: "Buông ra."

Sở Nguyệt cắn răng, nhất quyết không buông.

"Buông ra" Tiếng của anh lại vang lên lần thứ hai. Sở Nguyệt nhắm mắt lại, đôi tay vẫn giữ chặt vạt áo của anh.

Từ Mạc Phong tức giận, đôi mắt ánh lên vẻ khát máu. Anh cầm tay cô, lập tức đẩy một cái. Từ Mạc Phong quay đầu bước đi, một cái cũng không quay lại nhìn Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ tênh. Sức của cô đương nhiên không thể đem so với anh được. Cả người cô đập xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đau đớn lan ra khắp cơ thể.

Sở Nguyệt sợ hãi, cô ôm bụng kêu ái oan.

"Con tôi, con tôi. Ai cứu con tôi với."

Dòng nước ối từ thân dưới bắt đầu tràn ra, kèm theo một chút máu.

Người giúp việc nghe thấy tiếng kêu của cô. Thiếu gia vừa ra ngoài, phu nhân rốt cuộc bị sao mà kêu la thảm thiết như vậy. Bà chạy lên lầu, một cảnh tượng khiến bà hoảng hốt.

Sở Nguyệt nằm dưới sàn nhà, bọc nước ối vỡ ra. Cô bất tỉnh nhân sự.

Bệnh viện phụ sản Nhân Ái.

Phòng cấp cứu vẫn một đèn sáng đỏ rực. Sở Nguyệt vào thời khắc đó như đi dạo qua một vòng âm phủ. Cô đau đến bất tỉnh nhân sự.

Người giúp việc lúc đưa cô đến bệnh viện thì gọi ngay cho Từ Mạc Phong.

Nhưng anh đã tắt máy.

Trải qua bốn tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật. Sở Nguyệt cuối cùng cũng được đẩy ra. Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Sở Nguyệt sinh non ở tuần thứ hai mươi tư. Đứa bé quá yếu, hiện giờ đã được đưa vào lồng kính dưới chế độ chăm sóc đặc biệt.

Bốn tiếng sau thuốc mê đã hết tác dụng. Sở Nguyệt tỉnh lại, cô vô thức đưa tay sờ lên bụng. Cô nhận thấy bụng mình đã xẹp xuống. Con cô đâu rồi? Nó đâu rồi?

Cô y tá đứng bên cạnh đang thay ống truyền nước biển, thấy cô đã tỉnh lại. Cô y tá liền mỉm cười.

"Cô tỉnh lại rồi."

Sở Nguyệt không quan tâm đến thứ gì nữa. Nỗi đau dưới hạ thân bắt đầu truyền tới. Cô chỉ quan tâm con cô thôi.

"Con tôi đâu rồi?"

Cô y tá cố ý trấn an cô.

"Cô đừng quá kích động, cơ thể cô vẫn còn yếu. Cô đã bị sinh non ở tuần thứ hai mươi tư, đứa bé đang ở phòng chăm sóc đặc biệt."

Sở Nguyệt thẫn thờ, cô sinh non sao? Trước đây cô có tìm hiểu, sinh non rất nguy hiểm. Đứa bé đa phần là không giữ được, còn nếu may mắn sống sót cũng để lại di chứng. Sở Nguyệt đau lòng, nước mắt cứ thế trào ra. Cô nghẹn ngào hỏi cô y tá.

"Tôi có thể gặp đứa bé không?"

Cô y tá đắn đo suy nghĩ, sau đó mới trả lời cô.

"Cơ thể cô sau ca phẫu thuật vẫn còn rất yếu. Tôi nghĩ lúc này cô không thể gặp đứa bé được."

Lời của cô y tá khiến Sở Nguyệt tan nát cõi lòng, chỉ biết khẽ gật đầu, cô đương nhiên rất muốn gặp con. Nhưng nỗi đau dưới hạ thân cứ kêu lên âm ỉ. Cô bây giờ mới để ý, nỗi đau dưới vết mổ đang dày vò cô, không những nỗi đau về thể xác.

Còn cả…

Nỗi đau trong lòng.

[Ngược] NGỘ NHẬN (FULL) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ