Chương 3: Bị ghét bỏ

79 9 1
                                    


Jiyeon trợn mắt há mồm nhìn con thỏ một tai cụp một tai dựng, loại cô mua chính là thỏ tai cụp mà, tại sao mới rời đi vài phút, lỗ tai của nó lại dựng lên thế kia?

Cô xoay người nhìn theo bóng lưng thon dài kia, thật sự rất muốn chạy theo hỏi anh xem, tại sao anh trông chừng con thỏ tai cụp của cô có vài phút mà tai nó đã dựng lên thế này.

Nhưng mà, anh đã đi mất, Jiyeon cũng không thật sự muốn chạy theo hỏi anh, làm vậy giống như là cô đang chất vấn anh.

Chẳng lẽ là giống không thuần chủng? Chắc là lý do này.

Jiyeon cất con thỏ vào lồng, quay lại cửa hàng Thỏ Thỏ hỏi ông chủ xem sao.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, Jiyeon mang theo cái lồng vào cửa hàng, rất khiêm tốn hỏi: "Ông chủ, lúc nãy cháu có mua ở đây một con thỏ tai cụp, nhưng bây giờ tai nó dựng thẳng lên rồi...."

Ông chủ quan sát, quả thật hai lỗ tai của con thỏ có một bên dựng đứng lên, ánh mắt sắc bén của ông ấy đảo qua khuỷu tay bị thương của Jiyeon, sau đó hỏi: "Có phải cháu đã làm nó hoảng sợ không?"

Hoảng sợ sao? Vừa rồi cô bị ngã, không biết có phải vì vậy mà dọa sợ nó không, dù sao cũng là bị dọa sợ rồi.

Jiyeon vô tâm cười cười: "Vừa rồi cháu có bị ngã, nhưng mà qua một lúc lâu nó mới dựng lỗ tai lên mà."

Rất nhanh, ông chủ đưa ra kết luận: "Không sao đâu, nó chỉ bị hoảng sợ thôi, con thỏ này còn nhỏ, mang về nhà nuôi một thời gian ngắn, đợi nó quen rồi, cái tai sẽ cụp lại như bình thường thôi."

Jiyeon nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ ngay thẳng của ông chủ, cô cảm thấy ông ấy không phải là loại người buôn bán lòng dạ nham hiểm.

Ông chủ trò chuyện với cô một lúc, chỉ cho cô một vài phương pháp nuôi thỏ, bình thường cần phải chú ý cái gì, rất hòa ái dễ gần.

Cuối cùng, Jiyeon mang theo con thỏ một tai cụp một tai dựng về nhà, cô dừng xe ở dưới lầu, cởi bộ áo chống nắng bị té rách ra, thay một bộ khác.

Trước khi lên lầu, Jiyeon đem bộ áo chống nắng bị rách ném vào thùng rác, tiêu hủy chứng cứ.

Ông Park đang xem TV, nhìn thấy con gái mang một cái lồng trở về, bên trong cái lồng còn có một con vật lông xù không phải chó cũng chẳng phải mèo, một bên lỗ tai dựng thẳng lên, hình dáng rất kỳ lạ. Ông hỏi: "Không phải con nói đi nhà sách sao? Đây là con gì vậy?"

Jiyeon cười hì hì đặt cái lồng xuống, ngồi lên ghế salon bên cạnh ông Park, "Đây là quà sinh nhật con mua cho Jieun, ngày mai là sinh nhật của nó."

"À, ra là vậy, tiền tiêu vặt còn đủ không? Không còn thì nói với cha." Ông Park quan tâm đến vấn đề tiền tiêu của cô.

Jiyeon rất cảm động, cô rất muốn nói là không đủ. Bây giờ cô rất cần tiền! Cô thiếu nợ người ta! Nhưng mà lúc trước khi cô mua xe, ông Park sợ cô không có tiền tiêu vặt, đã chuyển tiền cho cô rồi. Bây giờ cô vẫn còn tiền nên chi phí sinh hoạt tháng này vẫn không cần lo.

"Đủ mà, lần trước cha chuyển tiền cho con vẫn còn đây này!" Jiyeon ôm cánh tay ông Park làm nũng, "Cha, tối nay con sẽ ở nhà Eunnie! Sẽ không ăn cơm ở nhà, một lát nữa con sẽ đi luôn."

"Không phải ngày mai mới sinh nhật sao?" Ông Park nhăn mặt.

"À, Eunnie nói đêm nay 12h sẽ cắt bánh sinh nhật, con muốn ăn bánh." Jiyeon cười thật ngọt ngào.

"Con muốn đi thì đi." Ông Park gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Mẹ con nói hôm nay làm món sườn kho tàu và cá nướng đó."

"AAAAAA! Thật muốn ăn!" Jiyeon kêu to, nước miếng sắp chảy ra rồi, bình thường thức ăn trong trường không có ngon như vậy, ngoại trừ cuối tuần về nhà ăn cơm bên ngoài với cha mẹ, đều không có món ăn ngon như vậy.

Tuy rất muốn ở nhà ăn cơm tối, nhưng nghĩ lại vẫn không được, khuỷu tay của cô bị thương rất dễ bị người khác nhìn thấy, thời tiết ngày hè không thể mặc áo tay dài, nếu để cha mẹ nhìn thấy sẽ gặng hỏi cho bằng được, nếu để cha cô biết cô bị tông xe, chắc ngay ngày mai ông sẽ bán Tiểu Quy đi mất.

Jiyeon vỗ vai ông Park, sáp lại dặn dò: "Cha, tối nay cha phải ăn nhiều một chút, ăn luôn phần của con, bây giờ con đi chuẩn bị đồ đạc ra ngoài!"

Ông Park hừ hừ, sườn kho tàu và cá nướng cũng không đủ sức hấp dẫn nó rồi.

Rất nhanh, Jiyeon từ trong phòng đi ra, ông Park lấy bóp ra, rút ra vài tờ tiền màu hồng đưa đến trước mặt cô, hừ nói: "Cầm lấy đi, đi ra ngoài trên người phải mang theo ít tiền."

Jiyeon cười đến cực kỳ vui vẻ, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, vừa muốn cầm vừa không muốn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đưa tay nhận lấy, sau đó chạy lại ôm lấy ông Park, "Ba ba, I love you, ba là người ba đẹp trai nhất trên thế giới này!"

Ông Park chỉ hừ hừ hai tiếng, nhưng mà là một bộ dáng sung sướng.

_______________

Lúc Jiyeon đi xuống lầu đã là năm giờ chiều, nhà của Jieun không xa, cô chạy chiếc xe Tiểu Quy khoảng 20 phút là tới.

Từ lúc học cấp hai, hai cô đã là học cùng trường, cấp 2 lên cấp 3, cả hai đều là bạn học cùng lớp kiêm cùng bàn, bạn thân nhất của Jiyeon chính là nó. Hôm nay, cô có rất nhiều chuyện muốn kể với nhỏ bạn này đó.

Cô mang theo chiếc lồng theo thói quen đi thang máy lên lầu, nhà của Jieun ở tầng 15, gia đình nó dọn đến đây hồi đầu năm. Gia cảnh của Jieun rất tốt, cha mẹ đều là thương nhân, việc làm ăn mấy năm nay rất tốt, cho nên mới đổi chỗ ở, căn nhà này rất lớn, ước chừng rộng khoảng 200 mét vuông.

Cô bấm chuông cửa, đợi một lát, liền thấy Jieun chạy đến mở cửa, trong ngực còn ôm một vật lông xù toàn thân màu trắng. Là thỏ tai cụp!

Jiyeon kinh ngạc: "Con thỏ này là ở đâu ra vậy?"

Jieun cười haha, vừa vuốt ve con thỏ vừa nói: "Là chị họ của tớ cho tớ đó, tên của nó là Điềm Điềm."

Jiyeon bốc hỏa: "Vậy sao còn nói với tớ cậu muốn một con thỏ tai cụp!"

"Ủa? Cậu mua rồi sao?" Lúc này Jieun mới chú ý thấy cô cầm theo một cái lồng.

Jiyeon xụ mặt nhìn cô nàng, thật muốn đánh nó vài cái, cô hung dữ trừng mắt nói: "Hôm nay, cậu nói với tớ muốn một con thỏ tai cụp, không phải tớ nói là tớ chuẩn bị đi mua quà cho cậu sao?"

"A... Tớ quên mất..." Jieun vẻ mặt thật có lỗi nhìn cô.

Jiyeon không muốn nhìn cô nàng, mang theo chiếc lồng bước vào nhà, bất đắc dĩ nói: "Vậy con này làm sao bây giờ? Cậu nuôi luôn hai con sao?"

[MYUNGYEON VER] NAM THẦN KIÊU NGẠONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ