Chương 1: Cách trời ba thước

1.1K 79 13
                                    

Ngày tàn, nắng tắt.

Ông già râu bạc nhìn lên đỉnh non cao, mây trắng giăng giăng gợi một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Hãy còn xa mới đến! Ông đưa tay xốc lại gùi hành lý trên lưng, bất chợt có cơn gió mạnh thổi bay chiếc mũ về phía xa, rơi xuống trước một mũi giày nhỏ. Ông già cúi xuống nhặt, không ngờ cô bé nọ đã nhanh tay hơn, cô cung kính cúi đầu gửi lại ông bằng cả hai tay, trong trẻo cất tiếng thưa:

- Chào mừng khách quan đã đến với quán trọ Phù Vân!

Ông già ngỡ ngàng, chưa đáp được lời nào, ông đã thấy chân mình đang bước theo cô gái trẻ băng băng lên sườn dốc rồi dừng lại ở giữa khung cảnh thần tiên. Một dãy nhà gỗ nằm giữa một vùng non xanh nước biếc, bầu trời sát gần mặt đất, tưởng như với tay là có thể chạm mây. Cô gái ban nãy vẫn giữ nụ cười ngọt như rót mật:

- Phòng của ngài ở phía Đông, nếu có việc cần xin thổi cây sáo ngọc để trên thư án, tôi sẽ đến ngay. – Nàng toan quay đi, song vẫn còn điều chưa nói hết. – Nếu giữa đêm có bóng trắng đến tìm, ngài đừng sợ, đó chỉ là những linh hồn vô hại đến tìm người tâm sự thôi, không phải ma đâu!

Cô gái đã đi mất hút, ông già vẫn mơ màng không hiểu. Từ làng chài ven biển, ông lên đường du sơn ngoạn thủy đã hơn một tháng, chưa một lần nghe nói đến quán trọ này. Tuy nhiên, ông vẫn tò mò bước đến gian phòng đã được chuẩn bị cho mình, cơm canh nóng sốt đã sẵn sàng. Ông sờ lại túi hành lý bên người, dẫu gì chắc ông cũng chi trả được, hôm nay ông đi nhiều cũng thấm mệt rồi. Nghĩ thế, ông khoan khoái ăn một bữa thật no rồi đánh một giấc ngon lành. Trong cơn mơ, ông nghe rõ tiếng gió lùa qua mành trúc, khua chiếc chuông gió bằng gỗ treo trên mái hiên tạo ra những tiếng lách cách lầm rầm như ai đang trò chuyện.

Khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, ông nhìn ra sân, những giọt nắng sớm hân hoan nhảy nhót trên bóng lá. Ông với tay lấy cây sáo nhỏ trên bàn, thổi một khúc, bên ngoài lập tức vọng đến tiếng gõ cửa. Không phải cô gái hôm qua, người đến là một chàng trai trẻ mặc y phục trắng, mái tóc đen dài và đôi mắt sáng trong yên ả như mặt hồ thu. Chàng điềm nhiên bước đến ngồi trước mặt ông, đặt xuống một bộ ấm chè.

- Ngài ngủ có ngon không? – Giọng chàng trầm ấm.

- Cậu là chủ nơi này? – Ông hỏi.

Chàng trai khẽ gật đầu, nâng tay áo, rót chè mời. Hương nhài thoang thoảng tỏa theo làn khói khiến ông già thư thái lạ lùng. Hai bên im lặng thưởng chè, nghe chim hót ríu rít ngoài sân, đoạn chàng trai lên tiếng:

- Ngài đến được quán trọ này ắt là người có duyên, xin cứ an tâm nghỉ lại! – Khóe môi chàng khẽ cong lên, đuôi mắt nheo nheo. – Hôm nay trời đẹp, sao ngài không ra hồ câu cá, chẳng phải đó là thú vui của ngài sao?

Ông già ngạc nhiên vì chàng trai biết rõ sở thích của mình, nhưng loáng một cái người đã đi đâu mất. Ông bước ra sân, thả bộ xuống hành lang dài dẫn ra đình hồ. Không ngờ có người tới sớm hơn cả ông, người đó tuổi trạc chàng trai ban nãy nhưng thân hình rắn rỏi, đôi mắt sáng lấp lánh dưới hàng chân mày rậm. Chàng nhìn ông, khẽ gật đầu rồi lại chuyên tâm câu cá. Ông cũng rút một chiếc cần dựng ở góc đình, ngồi xuống một bên. Hôm nay có vẻ không phải ngày tốt để đi câu, nước trong veo khiến lũ cá sợ mồi nên mãi mà cần câu của hai bên đều không động.

[Series - Dã sử] QUÁN TRỌ PHÙ VÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ