Tới thăm không phải khách

1K 15 4
                                    

  xem thêm truyện mình edit ở đây nhé ^^ : https://anvibeo.wordpress.com
Have fun!!!  


Phiên ngoại 1: tới thăm không phải khách!

Ma giáo, nhà to nghiệp lớn, khó tránh dang tay không đủ dài, bởi mới sinh ra cái lệ mỗi năm các trưởng lão phải ra ngoài thị sát.

Thanh Nhạc thành nằm ở biên giới tây nam, cách tổng bộ ma giáo ở Bễ Nghễ sơn không xa cũng không gần, thường bị xem nhẹ. Đà chủ phân đà Thanh Nhạc thành Trương Lương Tâm thất vọng quá nhiều, sau cũng hết hy vọng, cắn răng tự lực cánh sinh. Lại không ngờ nhân sinh thực là kỳ diệu, càng hy vọng lắm càng đau đớn nhiều, đến khi từ bỏ, lại có được ánh sáng.

Nghe nói có khách đến từ Bễ Nghễ sơn, hắn ngơ ngác phải chừng một chén trà sau mới phục hồi lại, hoảng loạn ra cửa chào đón.

Bên ngoài là một đôi thiện nam tín nam, một nhẹ nhàng tiêu sái, một đẹp trai sang chảnh.

Trương Lương Tâm lần lượt đối chiếu từng trưởng lão ma giáo với hai người trước mắt, nhận ra không cái nào khớp cái nào, mặt mũi không khỏi lạnh nhạt đi một ít, trầm giọng hỏi "Tôn giá họ gì?"

Thanh y thanh niên mỉm cười nói "Miễn quý tính Phùng."

Trương Lương Tâm đần mặt nhìn thanh niên áo xanh, lúc sau mới hỏi lại "Phùng Phùng Phùng Cổ Đạo?"

Phùng Cổ Đạo tốt bụng nói "Không, Phùng Cổ Đạo."

"Nhưng là có chứng cứ?" Trương Lương Tâm không dám tin, hỏi lại.

Phùng Cổ Đạo chỉ vào thanh niên đứng bên nói "Chứng cứ đây, Tuyết Y Hầu Tiết Linh Bích." Hắn với Tuyết Y Hầu là Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu thiên hạ đều biết, sớm không phải bí mật.

Tiết Linh Bích "......"

Trương Lương Tâm cẩn thận đánh giá Tiết Linh Bích, dung mạo quả thật là tuấn mỹ vô song như lời đồn đại, mỗi tội là... "Y phục không được trắng lắm......"

Tiết Linh Bích lườm sang Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo vuốt mũi cười gượng "Dung dăng dung dẻ, ngắm trăng ngắm hoa, xem hết non sông, tâm tình sướng khoái, tự nhiên có thêm mấy phần hỉ sắc."

Trương Lương Tâm kích động nói "Nói chuyện chí lí như thế, quả nhiên là Minh tôn." Sau đó hai mắt đăm đăm nhìn mặt Phùng Cổ Đạo, cho đến khi Tiết Linh Bích nhịn không nổi sắp sửa nổi bão, mới lặng lẽ bồi thêm một câu "Minh tôn mấy năm nay chịu khổ."

Tiết Linh Bích "......"

Phùng Cổ Đạo vuốt mũi, chặn lại tiếng cười muốn thoát ra khỏi khóe miệng, ra vẻ đạo mạo nói "Bôn ba ngược xuôi mệt thì có mệt, còn may có Hầu gia giúp đỡ, thật cũng không khổ."

Sắc mặt Tiết Linh Bích dịu xuống.

Không ngờ Trương Lương Tâm lập tức cho Phùng Cổ Đạo ánh mắt kiểu "Minh tôn không cần giải thích, ta hiểu cả."

Phùng Cổ Đạo e sợ ba người cứ tiếp tục mắt đi mày lại như vậy sẽ khó tránh khỏi nội chiến, vội nói "Chạy một ngày đường, ngựa đuối người mệt, có lời không bằng vào trong lại nói."

Phiên ngoại Hi NháoWhere stories live. Discover now