Chương 13: Triển lãm tranh

1.1K 83 6
                                    

Tuấn Chung Quốc là một cậu nhóc miệng thì lớn nhưng gan lại nhỏ.

Từ nhỏ, mỗi khi trời mưa sấm chớp thì liền chui vào chăn như con rùa liều mạng chui vào mai tránh nguy hiểm.

Nhưng có đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình đang sợ hãi. Những lúc ấy Kim Tại Hưởng  sẽ ôm cậu vào lòng nhưng không nói một tiếng nào.

Cạuưđã từng nghĩ, mọi chuyện sẽ mãi mãi bình yên như vòng ôm của anh lúc đó.

Còn nhớ có một lần hồi tiểu học, Tuấn Chung Quốc ở lại trực nhật các bạn đã về hết. Chỉ còn lại một mình cậu , mưa giông kéo đến, chỉ là một đứa nhỏ nên cậu rất sợ.

Một mình chui xuống gầm bàn đếm số đợi Kim Tại Hưởng  đến đón, đếm đi đếm lại loạn hết cả lên nhưng cậu vẫn kiên trì ngồi đếm đếm. “Một Kim Tại Hưởng , bảy Kim Tại Hưởng , bốn Kim Tại Hưởng , nămKim Tại Hưởng ...”

Khi Kim Tại Hưởng chạy đến nơi cả người đã ướt sũng thì thấy cậu nhóc này đã ngủ ngon lành dưới gầm bàn.

Miệng không ngừng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn lại mút mút tay.

Từ đó hắn mới biết cậu nhóc này rất biết cách làm người ta lo lắng trong khi lại yên lành nằm đây.

***

“Này, cậu sao thế” Tiểu Mẫn không hài lòng với thái độ của Tuấn Chung Quốc . Ngẩn người khi người khác đang kể chuyện là một điều hết sức bất lịch sự.

Tuấn Chung Quốc  mải ngắm nhìn giọt nước mưa lăn trên cửa kính. Từng giọt, từng giọt nối đuôi nhau chạy trốn. Hồi nhỏ có lúc cậu còn hồ nghi mưa là khi ông trời buồn bã nên khóc. Còn sấm sét là lúc không ai quan tâm nên ông tức giận.

Thôi dù sao thì bây giờ cậu chẳng còn ngây thơ như vậy.

Tiểu Mẫn thấy mình bị cậu bỏ ngoài tai, bất mãn hét lên “Này”

Mấy bàn ăn bên cạnh cũng phải quay sang xem có chuyện gì, Tuấn Chung Quốc  cũng thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu “Hở, cái gì”

Tiểu Mẫn nhìn cậu khinh bỉ “Nhìn bộ dạng cậu là biết không có tiền đồ, nhớ tên chết tiệt đó hả. Ông chú của tôi ơi cậu mau tỉnh ngộ đi, nhìn bộ dáng của hắn là biết không an toàn rồi”

“Tại sao lại không an toàn” Cậu rất phối hợp mà hỏi lại.

“Bộ dáng đẹp trai, tiền có rất nhiều, mỹ nữ cũng hàng đống... Nói chung là điển hình cho tuýp người không-an-toàn. Làm sao cậu biết được khi đang gọi điện cho cậu anh ta không đang ôm cô nào đó chứ” Tiểu Mẫn luyên thuyên, tận lực khai thông đầu óc cho cậu bạn mù quáng.

“Đúng, tên chết tiệt đó mấy ngày rồi không thèm gọi điện cho mình. Hừ, đúng là loại người trăng hoa” Cậu nghiến răng nghiến lợi, nâng chén “Nào, cạn ly”

“Ừ, tên đó không xứng đáng để cậu ngẩn người đâu”

Tuấn Chung Quốc  một hơi liền lấy lại bộ dáng phấn chấn bừng bừng, ăn rất nhiều. Ngược lại với cậu Chí Mẫn ăn rất ít, giữ dáng.

Minh tinh Phác Chí Mẫn đứng trên màn ảnh như , muốn có vóc dáng đẹp, ăn uống no say là điều tối kị. Thầm nghĩ lại bản thân mình ngày ngày ngồi vẽ thỏa mãn ưa thích, không phải xem ánh nhìn của người khác.

[ Vkook | Edit ] Sắc lang đại boss : Ông xã cứu mạng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ