[Chu Bạch] Đêm mưa có lẽ chẳng phiền lòng ai

131 15 1
                                    



1. [Hiện tại] Đêm mưa có lẽ chẳng phiền lòng ai

Hai giờ sáng, Bạch Vũ vẫn trằn trọc trên chiếc giường thiếu thoải mái đến lạ lùng, và gió bắt đầu đập vào cửa sổ mang theo những nỗi bất an đáng lẽ phải tan đi từ lâu.

Một bản nhạc cổ điển vang lên từ điện thoại – một bài hát mà Bạch Vũ chẳng biết mình đã quẳng vào playlist từ bao giờ, hay tại sao nó lại nằm trong đó.

Bạch Vũ ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, sau đó lại ngồi dậy chỉ để đổ mình xuống giường thêm một lần nữa trong cái mông lung như đang gặm nhấm lấy nửa tâm hồn trống rỗng còn lại của hắn. Có lẽ nó cũng không hẳn là trống rỗng, nhưng có lẽ thì vẫn chỉ là có lẽ, và Bạch Vũ thì vẫn chẳng hề ngủ được trong những đêm thế này.

Tiếng violin luôn mang theo cảm giác rợn người như thế à, hay chỉ là hắn đang tưởng tượng thôi?

Gió vẫn gõ lên cửa sổ những nhịp điệu hỗn loạn.

Lộp độp, chẳng cần nghĩ cũng biết rằng trời vừa bắt đầu mưa.

Khi thiên nhiên trút xuống tất cả những suy tư nặng nề của nó, thì Bạch Vũ lại thấy những nỗi lo toan ùa về trong trí óc, trong một kí ức mơ hồ nhưng dai dẳng và giằng xé, mê man, thao thức, ám ảnh, triền miên, và buồn.

Lộp độp.

Một đêm mưa rào mùa hạ, Bạch Vũ không tìm được cách nào để đưa bản thân vào giấc ngủ.

Một đêm mưa rào mùa hạ, trong lòng Bạch Vũ lấp đầy bởi những gì khó tả lắm, ví dụ như là đuôi mắt cong cong, guitar và nắng vắt qua thềm cửa.

Một đêm mưa rào mùa hạ, điều hòa chưa tắt khiến Bạch Vũ lạnh đến cóng người, co quắp trong chăn, hắn nhắm mắt và nhớ về bộ phim tình cảm nhạc kịch chiếu ba năm về trước.

Một đêm mưa rào mùa hạ, Bạch Vũ chợt nghĩ, a, ước gì anh ở đây.

===

2. [Quá khứ] Trong giây phút cao trào của một cái gì đó xa xôi

Giây phút nhìn vào trong ánh mắt anh, Bạch Vũ nhìn thấy tình yêu.

Không, không đúng – Hắn tự nhủ.

Đó là tình yêu của Thẩm Nguy dành cho Triệu Vân Lan.

Không phải tình yêu của Chu Nhất Long dành cho Bạch Vũ.

Đây là phim trường, xung quanh là máy quay, thiết bị ánh sáng, thiết bị âm thanh, hàng chục người đang nhìn chằm chằm và một vị đạo diễn có thể hô "Cắt" bất cứ lúc nào.

Tất cả là giả, là diễn xuất, là nhầm lẫn, là mộng tưởng.

Trở về hiện thực đi thôi, lấy lại lý trí, nhớ về cương vị diễn viên của mình.

Phải, hắn là diễn viên Bạch Vũ.

Không chỉ là Bạch Vũ, cũng không phải là Triệu Vân Lan.

--

Chu Nhất Long mỉm cười với Bạch Vũ, đuôi mắt cong cong.

Và hắn chưa từng thấy một điều gì dịu dàng như thế trong đời.

[Trấn Hồn] Ngồi buồn hát tình caWhere stories live. Discover now