138.

1.2K 69 0
                                    

Park Jimin và Kim Taehyung sau khi nhắn tin thông báo với Kim Seokjin thì rời khỏi khách sạn rồi cùng nhau sóng vai đi dạo trên bờ biển.

Bên ngoài vốn đã rất khuya nên có khá ít người qua lại, không khí xung quanh im lặng bình yên đến mức ngoài tiếng sóng vỗ bờ cũng chỉ có âm thanh của hai người bước nhẹ trên nền cát.

Park Jimin biết tâm trạng của Kim Taehyung hiện tại có chút không tốt, việc anh lặng lẽ khóc ở bên ngoài ban công thật sự khiến cậu ngỡ ngàng không thể nói thành lời.

Lý do gì mà anh lại khóc như vậy?

Cậu thật sự rất muốn hỏi Kim Taehyung, nhưng lời ra đến đầu lưỡi lại bị cậu nuốt ngược trở về. Tốt nhất vẫn nên đối với anh giữ một khoảng cách thích hợp, bằng không bản thân cậu nhất định sẽ không kìm được mà làm điều gì đó quá phận.

Mặc dù cậu đã cố gắng pha trò khiến anh vui, bao nhiêu câu truyện cười hay trò đùa ông chú mà Kim Seokjin thường hay lôi ra chọc ghẹo cậu đều được cậu thuật lại hết.

Bất quá Kim Taehyung đối với những trò này chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, trông chẳng khác gì cái bánh bao bị nhúng nước.

Park Jimin cuối cùng cũng hết cách, đành nhặt đôi dép lên kẹp vào người sau đó nghịch ngợm đá nước về phía anh.

Kim Taehyung giật mình khi bất chợt bị dòng nước biển lạnh ngắt hắt lên người, anh nheo mắt nhìn Park Jimin, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang dần dần bao vây lấy bản thân mình, vậy mà vẫn ngang bướng đá thêm một lần nữa về phía anh.

Anh bật cười ném dép ra phía xa rồi cúi xuống kéo ống quần lên cao, vừa kéo vừa nói với Park Jimin.

" Cậu nhất định muốn tìm đường chết như vậy sao Park Jimin? "

Dứt câu liền dùng tay vớt nước hắt về phía Park Jimin.

Park Jimin đứng ở bên cạnh theo phản xạ tự nhiên nhảy về phía sau. Trước khi chạy đi còn không quên khiêu chiến với Kim Taehyung.

" Anh nghĩ anh có thể dễ dàng giết chết tôi như vậy hay sao? "

Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy rượt đuổi nhau trên biển, nào cát, nào nước biển, anh ném tới, tôi ném lui cho đến khi quần áo ướt nhẹp mới chịu dừng lại.

Park Jimin mệt mỏi đặt mình nằm xuống nền cát, từng làn gió nhẹ thổi qua khiến cậu bất giác rùng mình.

Tại sao lại chơi ngu như vậy cơ chứ? Hiện tại đã lạnh muốn chết cóng luôn rồi.

Kim Taehyung thấy Park Jimin nằm dài ra cát nên cũng không ngại mà nằm xuống bên cạnh cậu. Chỉ có điều Park Jimin không dễ dàng thoả hiệp như vậy, trước khi anh nằm xuống còn vốc một nắm cát ném mạnh qua.

Nhưng mà Kim Taehyung vốn đã thấm mệt cho nên cũng không có tâm trạng đôi co với cậu. Anh gối đầu lên tay sau đó ngước mắt lên nhìn bầu trời ở phía trước.

Ánh trăng đêm nay thật sự rất mờ nhạt, ngay cả một ngôi sao nhỏ bé cũng không thấy xuất hiện. Anh cười cười, có lẽ ngay cả bầu trời kia cũng hiểu được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng anh. Chẳng phải rất đặc biệt hay sao?

[Textfic/ Social Media] <VMin> Special HeartsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ