CHƯƠNG 4: VƯƠNG ĐIỀM ĐIỀM

3.5K 348 22
                                    

Vương Nhất Bác còn đang ngẩn ngơ thì  Tiêu Chiến bất giác ngẩng đầu nhìn lên hàng ghế phía trên, ánh mắt hai người vô tình giao nhau, Tiêu Chiến khẽ mỉm cười tiếp tục nhìn quanh bao quát toàn bộ hội trường, Vương Nhất Bác lại không dời nổi tầm mắt vẫn chăm chăm nhìn một chỗ.

Dương Giang thấy Vương Nhất Bác chăm chú không chớp mắt nhìn Tiêu lão sư thì có chút hiếu kì:

- Đẹp lắm có phải không?

Vương Nhất Bác khẽ nhếch miệng, đương nhiên đẹp....

Thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng vẫn thờ thẫn như trước Ngô Phàm cười gian tà:

- Tao thấy mình động lòng mất rồi ~~~

Vương Nhất Bác quay sang nhìn chằm chằm mặt Ngô Phàm, Ngô Phàm cười hì hì:

- Đùa tí làm gì căng ? Cũng đâu phải lão sư của riêng mày?

Dương Giang chép miệng:

- Lão sư mới như này đảm bảo qua ngày hôm nay, sinh viên khoa kinh tế chúng ta sẽ tăng lên đáng kể !

Hoà Vũ nhướn mày:

- Ừm, nhất là mấy em gái, tao lại có dịp show vẻ đẹp trai bị vùi lấp cho thiên hạ rồi ~

Không một ai đáp lại...

- Thưa thầy em có thể hỏi ngoài lề được không ạ ?

Một nữ sinh mạnh dạn giơ tay.

- Có thể.

- Tiêu lão sư người ở đâu vậy ạ?

- Tôi ở Trùng Khánh.

- Không biết Tiêu lão sư đã có Tiêu phu nhân chưa ?

- Tôi chưa có ý định lập gia đình.

Sau đó sinh viên thay nhau đặt câu hỏi "ngoài lề"...

- Thầy Tiêu có bạn gái chưa ạ ?

- Tạm thời chưa.

- Thầy thích mẫu bạn gái như thế nào ạ?

- Không có yêu cầu, phù hợp là được.

- Thầy sẽ công tác ở trường luôn chứ ạ ?

- Tạm thời đang suy xét.

-...
Hiện trường chào hỏi giữa giảng viên và sinh viên bỗng chốc biến thành chương trình 101 câu hỏi dành cho Tiêu lão sư. Phải mất một lúc mới đi vào khuôn khổ nên có ở giảng đường. Tiêu Chiến đã bắt đầu vào bài giảng, hội trường im lặng một cách tuyệt đối, hiệu ứng của cái đẹp quả thực là rất lớn !

Vương Nhất Bác bỗng nhớ ra điều gì đó vành tai bất giác đỏ lên....sáng nay cậu nhìn áo của Tiêu Chiến, càng nhìn càng thấy thuận mắt cho nên... Cho nên mặc vào luôn! Ha! Hiện tại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên!!! Vương Nhất Bác quay sang húych vai Ngô Phàm:

- Cởi áo ra.

Ngô Phàm trợn tròn mắt:

- Hả ?

Vương Nhất Bác vẫn như trước:

- Đưa áo khoác tao mượn chút.

Ngô Phàm như không thể tin được :

Nếu Có Một Ngày [王一博 ×肖战]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ