Càng về cuối năm, trời càng lạnh hơn. Ngày hôm nay Bắc Kinh bước vào tiết Đại Tuyết lạnh nhất trong 70 năm qua. Vương Nhất Bác co mình trong chiếc áo khoác dày màu trắng, bước những bước chậm rãi trên đường, chóp mũi hơi ửng đỏ vì lạnh, những bông tuyết nhỏ vương đầy trên tóc cậu những chấm lốm đốm. Cậu vừa đi vừa nghe nhạc, vẻ mặt dường như lơ đãng. Quần áo mùa đông càng làm nổi bật dáng vẻ nhẹ nhõm và đường nét thanh tú trên gương mặt của cậu.
"Vương lão sư, anh vừa tới Bắc Kinh, chiều nay mấy người chúng ta đi ăn với nhau nhé"
Lúc sáng Tiêu Chiến đã nhắn cho cậu như vậy . Tuy không hỏi lại nhưng Vương Nhất Bác hiểu "mấy người chúng ta" mà anh nói là mấy anh chị em thân thiết trong đoàn phim, chắc sẽ có Tuyên Lộ, Vu Bân... Đứng trước một nhà hàng trang nhã có vẻ yên tĩnh, cậu nhìn đồng hồ, vừa vặn đến giờ hẹn với Tiêu Chiến.
Nhà hàng vẫn còn tương đối vắng khách, tầng dưới chỉ có một hai bàn có người. Vương Nhất Bác đi lên trên tầng đã thấy Tiêu Chiến chờ sẵn ở đấy. Anh với người ra, đập tay với cậu:
"Lão Vương, trông em lại ngầu hơn nữa rồi."
"Tiêu lão sư, anh cũng đẹp trai quá mức đi chứ."
Hai anh em cười ha hả, ai ở gần bọn họ lâu ngày cũng biết bọn họ thường đùa như vậy. Nhưng thật ra, cũng không phải chỉ là nói đùa, Tiêu Chiến thật sự rất đẹp trai, đặc biệt mỗi khi anh cười ánh mắt anh như có hàng nghìn ngôi sao đang toả sáng rực rỡ, khuôn mặt hết sức rạng ngời.
Vương Nhất Bác chăm chú xem xét thực đơn trong khi Tiêu Chiến gọi điện cho Tuyên Lộ:
"Thật sự tiếc quá, nhưng cũng đành phải chịu vậy, trời lạnh lắm đấy sư tỷ nhớ bảo trọng, khi khác gặp nhé ... Cũng chỉ có thể cùng Hàm Quang Quân đối ẩm thôi..."
Bàn tay đang cầm quyển thực đơn của cậu dường như siết chặt hơn một chút. Một tiếng sư tỷ, một tiếng Hàm Quang Quân vẫn là anh thuận miệng mà gọi. Dù là lúc trước hay bây giờ, cậu đều mang chút tâm trạng phức tạp mỗi khi Tiêu Chiến gọi cậu là Lam Trạm, là Lam Vong Cơ hay Hàm Quang Quân. Cậu cũng dành rất nhiều tình cảm cho vai diễn này mà nhờ nó cậu và anh đã có rất nhiều kỉ niệm với nhau. Chỉ là một phần trong lòng cậu không muốn anh chỉ nhìn thấy Lam Trạm. Cậu muốn anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, cậu muốn anh gọi tên cậu. "Nhất Bác, anh là Tiêu Chiến", "Nhất Bác, dạy anh nhảy...", anh không biết những câu nói tưởng như đơn giản ấy thôi cũng làm cậu vui thế nào.
Người ngồi đối diện Vương Nhất Bác vừa cúp máy vừa cười thoải mái, gương mặt sáng bừng với ánh mắt trong veo gợi cảm giác vô cùng thanh thuần, nếu không biết trước Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ đoán được anh đã 27 tuổi.
"Sư tỷ ốm rồi, còn mấy người kia đều không thu xếp được, cũng tại anh hẹn đột xuất mà. Thời tiết ngày càng khắc nghiệt đấy, em cũng phải chú ý giữ ấm nhé."
Tiêu Chiến tự lẩm bẩm câu nói khi nãy "Vậy lại cùng Hàm Quang Quân đối ẩm thôi"
Nói là đối ẩm, thực tế chỉ là cùng nhau uống trà.
"Nào nào, uống nhiều trà một chút"
"Lão Tiêu, em cũng ko phải là đang cần giảm cân, tiêu sưng"
![](https://img.wattpad.com/cover/198234746-288-k532082.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiêu Chiến- Vương Nhất Bác fanfic] Lời thì thầm của cối xay gió
Fiksi PenggemarViết dựa trên cảm hứng từ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.