Joohyun mang thai tới tháng thứ 6, sức khỏe vô cùng tốt, có lẽ là vì nàng từ nhỏ đã yêu thích thể thao, hay đạp xe đạp, hay chạy bộ, tập mấy môn võ nên cho dù mang thai ở độ tuổi này, cũng không vấn đề gì.
Seulgi sáng hôm nay thức sớm hơn một chút, tâm tình cũng thoải mái vì mới "rù quến " vợ cho chơi game lại, cô đã hứa mỗi tuần chỉ chơi 4 lần, mỗi lần 3 tiếng thôi. Nàng thì cũng không nỡ cấm cản thú vui từ nhỏ của cô nên cũng du di cho qua, vả lại hai đứa cũng đã ở chung một chỗ, không sợ tình trạng giống như lần trước là nàng cần mà không thấy cô đâu, bây giờ bất cứ khi nào nàng gọi cô đều có mặt trong tầm mắt của nàng.
Cô xoay qua, thấy Joohyun vẫn còn ngủ, liền nghiêng người che nắng cho nàng, tay vô thức đặt lên bụng nàng.......nhưng rồi...cô cảm nhận có gì đó động đậy. Cô sững sờ lấy tay ra, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, chết rồi, em bé bị sao mà lại động đậy vậy ? Có phải nó khó chịu không ? Hay em bé có vấn đề gì ? Cô buồn hiu, muốn đánh thức nàng để hỏi nhưng lỡ....chỉ là lỡ, nếu con bị cái gì nàng sẽ buồn lắm luôn. Cô đặt tay lại lên bụng nàng, bảo bối nhỏ của cô bị cái gì vậy nè, sao lại động đậy nhiều đến như vậy ? Có phải muốn ra chơi với cô không ? Không lí nào, Joohyun chỉ mới mang thai được 6 tháng thôi. Cô ngẫm nghĩ, phải đợi mẹ đi làm về, hỏi mẹ cho chắc ăn, nếu Joohyun và em bé bị cái gì, cô sẽ lập tức đưa nàng đến bệnh viện. Cô sợ quá.
Joohyun cảm nhận cô đang ngắm nhìn mình rất lâu, nàng nhíu nhíu đôi mắt, dụi dụi vài cái rồi mở mắt to ra nhìn cô, thấy khuôn mặt có phần suy tư của cô, nàng xoa xoa hai cái má phúng phính trước mặt mình :
- Sao vậy ? Seul đói sao ?
- Không không, không có gì đâu. - Seulgi lắc đầu lia lịa, rồi cúi thấp người, hôn vào đôi môi mỏng của vợ. Sợ nàng lo.
Joohyun thấy thái độ của cô, liền ngạc nhiên, định hỏi thêm thì đã thấy cô bế mình vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Hai đứa ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, Seulgi đem khay thức ăn và li sữa ra bàn, cẩn thận đút vợ ăn sáng, miệng nói nhỏ :
- Hyun, cho dù con có ra sao, Seul cũng sẽ thương con.
Seulgi thật sự không phải muốn nói chuyện xui xẻ đâu, nhưng cô nghĩ rằng, đứa bé chắc chắn là bị cái gì nên nó mới động đậy như thế, cô nghĩ nó đang rất khó chịu.
Joohyun nhai nhai rồi nhìn cô :
- Hửm ? Con bị cái gì ?
- Hả, không, vậy thôi.
- Vô duyên. - Nàng nói vài chữ rồi cầm quyển tạp chí mẹ và bé ở gần đó mà xem, không thèm để ý tới thái độ nghiêm túc của Seulgi. Seulgi chính là chúa drama, cái gì qua miệng cô đều biến thành biến cố, nàng quen quá rồi. Có những chuyện rất bé con con, nhưng khi qua tai, qua miệng cô, đều vô cùng to lớn và vĩ đại.
Nàng ăn xong, ngồi ở sofa xem tạp chí tiếp tục, trên bàn còn có rổ trái cây tươi sống mà nàng thích.
Seulgi nhân lúc nàng không để ý, liền ở trong bếp, search google vài chữ :
" Vợ có thai, bụng vợ động đậy là bị cái gì ? "
" Em bé trong bụng vợ quậy là bị cái gì ? "
Search đủ thứ, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời thỏa đáng cho Seulgi. Cô tức anh ách một bụng, nhất định phải kiện google vì tội lừa đảo, còn dám cam kết cái gì cũng có. Tức chết người ta mà.
Cô còn đang hậm hực vì không thấy câu trả lời cho " hiện tượng lạ " trong bụng vợ thì đã nghe tiếng nàng gọi :
- Chồng ơi......
- Hả, Seul đây.
- Ra đây ngồi với em đi. - Joohyun ngó vào trong, cái ông chồng của mình làm gì mà nãy giờ vẫn chưa chịu lú đầu ra đây.
Cô dẹp điện thoại, gác hết mọi chuyện qua một bên, chạy lon ton ra ngoài ngồi bên cạnh nàng, tay còn len lén đặt ở bụng nàng, bảo bối nhỏ, con đừng có bị gì nha.
..........
Giờ chiều, may quá, cuối cùng thì ba mẹ cũng về, cô mừng chết đi được. Hồi trưa lúc Joohyun ngủ, cô rõ ràng thấy cái bụng nàng lại động đậy.
Còn định hỏi mẹ nhưng tới giờ cơm rồi, thôi, ăn cơm xong đã.
Ăn xong, cô dìu nàng lên phòng, rồi cô đi lại xuống phòng khách, réo mẹ mình, ngồi bên cạnh bà, thái độ vô cùng nghêm túc, giống như sắp sửa soạn nói gì đó quan trọng lắm vậy.
- Mẹ, cái bụng của vợ con á..........
Thế là cô lần lượt kể lại cho mẹ mình nghe những gì mình thấy sáng giờ, bộ mặt vẫn nghiêm túc như thế, làm bà Kang nhịn cười không được, cười một trận lớn, sau đó cốc đầu cô.
- Con ngốc này, con của con nó đạp thôi.
- Hả ? Đạp, em bé đạp là sẽ như vậy đó hả mẹ ? - Cô há hốc. Ồ. lạ quá nhỉ ? Còn tưởng con đạp là như thế nào,thì ra là động đậy như vậy. Còn làm cô sợ muốn chết, nhưng nhớ lại, tự dưng thấy cái bụng vợ chòi chòi lên, méo mó, nhìn ghê ghê.
- Ừ. Lên với vợ đi, ngốc quá đi. - Bà thật sự muốn đánh cho con mình một cái, nhưng cũng thông cảm, lần đầu được làm ba, cái gì cũng lạ lẫm hết.
Seulgi khoanh tay lại, lắc đầu, trề trề môi. - Hoy, không lên đâu, thấy ghê quá à.
Sau khi giằng co qua lại với mẹ một hồi, cô mới chịu đi lên. Rón rén đẩy cửa phòng ra, cô từng bước leo lên giường, nhìn vợ.
Nàng thấy cô liền vui vẻ, ngoắc ngoắc. - Đến đây, con đạp nè.
Seulgi nhìn cái bụng của nàng, nếu nhìn kĩ, thật sự thấy có cái gì đó ở bên trong đạp lên đó nha, kì kì, cô ngắm nghía rồi áp tai vào, đúng là vậy, đạp thật. Cô cười tươi, thì ra con đạp là như vậy, bây giờ lại thấy thích thú. Cô cứ nằm ở bụng nàng mà nghe ngóng.
Joohyun nằm đó, tay luồn vào mái tóc cô mà xoa xoa, cái ông chồng ngốc này, thấy con đạp chắc thích lắm đây. Nàng chợt thấy bình yên hơn bao giờ hết. Còn đang vui vẻ thì lại nghe Seulgi reo lên :
- Ơ...sao không đạp nữa, vợ ơi, nói con đạp đi.
- Con nó cũng biết mệt vậy, tới giờ ngủ rồi, ngủ thôi. - Nàng kéo cô nằm xuống bên cạnh mình rồi nghiêng người ôm lấy cô.
Seulgi không chịu, cự nự, mặt cũng phình to ra, khều khều nàng :
- Hoy, kêu nó đạp nữa đi.
- Dô diên quá.
- Joohyunie....... - Cô tiếp tục lải nhải.
- Ngủ đi....
- Em......
- Khò....khò.
-".........."
Nửa khuya đêm ấy, khi Joohyun tỉnh giấc vì giật mình, vẫn còn thấy Seulgi nằm ở bụng mình mà ê a bài ca năn nỉ. Tay còn khều khều ở bụng nàng.
" Con ơi đạp đi...."
" Con à.....đạp cái thôi rồi ngủ....."
" Gấu nhỏ ơi, đạp cái thôi, năn nỉ con đó...khò..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Phụ Huynh Tuổi 17 [Seulrene]
FanfictionAuthor: Mooncaca Đã có sự cho phép Link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/157317232-ph%E1%BB%A5-huynh-tu%E1%BB%95i-17-s%E1%BB%A7ng