Vương Hạo Hiên cắn nhầm thuốc rồi !

1K 98 16
                                    


31.

Bốn ngày trôi qua, hai người chẳng biết là ngại ngùng hay sốt ruột, đến nói cũng lại chẳng nói với nhau thêm câu nào. Buổi tối cứ cầm điện thoại lên lại thấy người kia đang gõ gõ, ngồi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy tin nhắn nào đến, không khí vừa ngượng ngùng vừa thấp thỏm.

Buổi tối trước chuyến bay tới Thượng Hải, Vương Hạo Hiên dùng hết cam đảm của mình, nhắn một câu cho Kế Dương.

"Mai anh đến"

Rõ ràng người kia đang online, thế mà tới mấy phút cũng chả thấy động tĩnh gì. Vương Hạo Hiên bồn chồn hết cả, xoay xoay điện thoại trong tay, rơi xuống mấy lần.

Kế Dương : "Ừm, ngày mai sẽ chuẩn bị để đi đón anh"

Hạo Hiên : "Mấy ngày nay anh nghĩ thông hết rồi"

Kế Dương : "Ừ ?"

Hạo Hiên : "Thật muốn ôm em xem bóng đá mỗi đêm"

Kế Dương : "..."

Hạo Hiên : "Không có bóng đá, thì xem em cũng được"

32.

Chuyến bay đáp xuống lúc chín giờ rưỡi sáng, sân bay ngày đầu tuần cũng chẳng có người, lác đác vài đoàn khách lẻ. Mùa này trời lúc nóng lúc lạnh, rõ ràng buổi sáng còn hơi se se, ngoài chín giờ nắng đã soi tới chói chang. Sương sớm vừa tan, không khí có chút oi bức. Kế Dương mặc áo sơmi trắng, vải áo mỏng manh dán sát vào da thịt, mồ hôi đã hơi rịn ra.

Mười giờ hơn một chút vẫn chẳng thấy mặt mũi người kia đâu. Đứng quá nửa tiếng, chân đã mỏi nhừ, Kế Dương đành tìm một hàng ghế gần đó ngồi xuống, lại lôi điện thoại ra gọi một cuộc, đầu dây bên kia thế mà lại chẳng thèm bắt máy.

Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, trước mắt đã tối om. Thì ra có người vừa phủ áo lên đầu cậu, hương nước hoa quen thuộc tràn vào mũi, lục phủ ngũ tạng đều hồi hộp tới mức muốn nứt ra. Trong bóng tối ấy, đôi môi đột nhiên bị người ta áp lên, khẽ cắn một cái.

Tựa như đã kìm chế quá lâu mà chẳng dám làm người trong lòng hoảng hốt, cũng chỉ dám cắn một cái, đầy lưu luyến mà rời đi.

33.

Hai người kề vai ngồi trên xe taxi, mà khuôn mặt của Kế Dương đã đỏ bừng. Trong lòng Vương Hạo Hiên vẫn đang nhảy tưng tưng, cảm giác khi nãy dưới lớp áo khoác thật sự quá mức chân thật, nhất là đôi môi trơn nhẵn kia còn khẽ run rẩy, trống ngực trong bóng tối rõ ràng còn kêu thình thịch.

"Mấy người yêu xa cũng thật khổ"

Kế Dương vẫn đang gian nan xoa xoa má, đột nhiên nghe thấy người kia thì thầm sát bên, vội vã che tai : "Ai ai ai yêu đương với anh"

Vương Hạo Hiên không biết đã cắn trúng thuốc gì, nhe răng cười : "Được, vậy chúng ta yêu gần"

34.

Vương Hạo Hiên sống chết đòi xách vali tới phòng Kế Dương ở. Khu nhà nằm tít trong con ngõ nhỏ, không rộng lắm. Giờ này chẳng còn được mấy người không đi làm, dưới sân rộng chỉ có hai ba bác gái tóc hoa tiêu đang túm tụm buôn dưa lê, thi thoảng có một tốp trẻ con chạy ào qua. Quán ăn sáng cũng đã dọn hết cả, hai người đi một vòng không tìm được thứ gì ăn, đành lục tục kéo nhau lên phòng.

[Hiên Dương] Chuyện hai đứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ