Xứ sở Ước Vọng, hay tên gọi khác là vùng đất mặt trời mọc-và-không-bao-giờ-lặn, một nơi yên ả dập dờn gợn mây trôi. Nghe nói tại đó, cư dân được ngắm mặt trời lúc bình minh sớm nhất trên thế giới. Lãnh thổ Ước Vọng trải dài từ đông sang tây, rộng lớn đến vô cùng, vì thế vầng thái dương luôn chiếu rọi huy hoàng mà không bao giờ tắt. Có nhiều lúc, ở đằng tây là ban ngày, mà ở đông đã là ban đêm. Tuy vậy, bao phủ trên bầu trời vẫn luôn là nghìn trùng xanh biếc. Mọi người hay coi đó như một vật đính ước được nam thần mặt trăng trao cho nữ thần mặt trời, và họ cùng tận hưởng hoà bình, hạnh phúc, nhưng chỉ có thể chung sống duy nhất ở đây.Chẳng biết có phải do trùng hợp hay không, nam thần mặt trăng được gọi là Norman. Còn nữ thần mặt trời tên Emma. Theo truyền thuyết kể lại, từ trước kia, Emma vốn sợ hãi màn đêm phủ. Mà tinh linh của màn đêm, Ray, lại là một vị tướng dưới trướng Norman. Khi thần mặt trăng nhìn thấy thần mặt trời từ lần gặp đầu tiên, vào khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau nơi đỉnh thế giới, chàng đã yêu rồi. Và chàng chẳng mất đến một giây ngại ngần để đày vị tướng đã trung thành với mình bao lâu nay tới miền xa xôi, cho sự thoả mãn được ở bên Emma mãi mãi.
Ray sau khi bị đày tới nơi khô cằn như hoang mạc, không có thức ăn hay nước uống, chỉ có gió nóng cuốn theo bụi hàng ngày thổi qua đất chết, đã rơi vào hỗn loạn. Y chẳng tài nào hiểu nổi vì sao mình lại phải đến đây, trong khi vẫn đang bận rộn tìm một chốn ở khác cho những ngôi sao đã nương tựa vào y để sống. Y tìm mãi, tìm mãi, mải miết tìm ngày qua ngày, tháng qua tháng, nhưng không tìm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng đi dần. Điều kiện ở đây khắc nghiệt quá, làm chúng không toả sáng như xưa được. Cũng chỉ có thể tự tuyệt vọng, vì sao vị thần nọ lại đuổi y đi? Ray tin rằng mình đã làm điều tốt nhất để phụng sự chàng từ đó đến giờ, không một lời than vãn hay đòi hỏi. Mà có lẽ bây giờ chàng cũng đau đớn lắm, Norman không thích hợp với bầu trời ban ngày. Nhưng khi những câu hỏi tự vấn cứ quay cuồng trong tâm trí, Ray đã không khóc đến cạn nước mắt. Y thẫn thờ năm qua năm, kéo dài đến hàng thập kỷ, cho rằng bản thân không còn cần thiết nữa, và bỏ mặc chính mình. Cứ thế chết dần ở miền xa xôi.
Nhưng thực ra, Norman đã không đuổi Ray đi. Vì hoàn thành quá xuất sắc mệnh lệnh của thần mặt trăng - đồng thời hoàn thành cả các điều kiện cần thiết để tiến thêm một bước trở thành "thần" mà không hề hay biết, với tư cách màn đêm, y đã đạt được khả năng xâm nhập vào giấc mộng của người dân xứ Ước Vọng. Tuy nhiên, vì tất cả chỉ là "vô tình", và theo sự sắp đặt của Norman, sứ mệnh đang đè nặng trên đôi vai y cũng là một điều kiện giữa hằng hà sa số những điều kiện khác để được trao cho quyền năng của "thần", nên y vẫn chẳng rõ mình đã có thể nhìn thấy những giấc mơ. Thật xui xẻo làm sao, khi cư dân nơi này vẫn luôn nghĩ rằng thần mặt trời sợ hãi màn đêm, cô ấy còn sợ hãi cả những thứ thuộc về màn đêm như tinh tú nữa, nên nếu cứ tiếp tục giữ Ray ở lại, Norman sẽ không thể hạnh phúc với Emma trọn đời. Nhưng Norman lại quá si mê Emma mà chấp nhận vượt qua nỗi sợ, có thể chịu đựng được vạn dặm thiên thanh, dù nó làm cho ánh sáng của trăng càng ngày càng yếu ớt còn chàng thì luôn bị đau đớn dằn vặt. Ý nghĩ trên cứ đeo đẳng trong lòng người dân mãi, như một nỗi lo âu phiền phức và dai dẳng, tràn vào cả mộng mị. Ray đã tiếp nhận hết thảy những lầm tưởng đó, chính bản thân cũng giữ cho mình một lầm tưởng lớn nhất, tai hại nhất: y lầm tưởng đó là một phần khác của hiện thực. Vậy nên, khi Norman đẩy y tới miền xa xôi, với hy vọng rằng y có thể vượt qua sự khắc nghiệt tại đó, trui rèn bản thân và sẵn sàng thực hiện những mệnh lệnh - mà thực ra là các điều kiện tiếp theo - của chàng, Ray nghĩ chàng đã ruồng bỏ mình, rồi đi mãi không về nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[norman/ray] tôi vẫn đang ngồi nghe người hát
Fanfictionnhư năm ấy, ta cùng nằm dưới bóng ngàn hoa. [NorRay hoặc RayNor, ở đây không phân trên dưới.] [mượn lời bài hát ru của LeeandLie, bản dịch chỉ mang tính chất tham khảo] A/N: mình đã hoàn thành truyện này từ 16/10/2019, vì một số lý do nên đã ẩn đi...