Nhóm quân sự vũ trang! Chính là nhóm quân sự giỏi nhất, cực kì ưu tú!
Trong lòng Bạc Băng nhộn nhạo hẳn lên, trái tim vừa mới trải qua một cảm xúc kì lạ giờ lại được bay lên chín tầng mây: "Thật không chị? Chị có gặp qua chưa? Đẹp trai không hả chị?"
"Đương nhiên là rất đẹp trai, tuyệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều! Có một anh chàng tên Ngô Dương, cao chừng một mét tám, đẹp trai vô cùng, vẫn chưa có bạn gái. Chị và anh Phùng đang có ý định dẫn bọn họ đến căn tin, chị biết em thích quân nhân, nên cố ý nói cho em biết..."
"Chị Phùng, chị thật là tốt!" Bạc Băng mừng rỡ, cô không nhịn được nên miệng cứ cười khúc khích, cô làm động tác che miệng lại, chỉ sợ nước bọt chảy ra tố cáo vẻ thèm thuồng của mình lúc này.
"Nếu em không bận việc gì thì đến căn tin ngay đi, chị giới thiệu để mọi người làm quen."
Bạc Băng sống hai mươi ba năm, chính là chờ đợi ngày có được cơ hội này. Cô đang định nhận lời thì bị một tiếng ho nhẹ của người nào đó đang bị thương nhắc nhở. Bạc Băng mới chợt nhớ ra có một người đang chờ cô nấu canh cho anh uống.
Bạc Băng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt anh chàng đẹp trai nào đó đang đặc biệt khó chịu, cô nói: "Sư huynh..."
"Đừng nói với anh là em muốn để anh một mình ở bệnh viện mà chạy đến căn tin ăn cơm trưa cùng anh chàng nào đó nha."
Bạc Băng nhìn cánh tay của Diệp Chính Thần bị băng bó đến một nửa, sự đau lòng bất chợt lại ngự trị trong tâm trí cô, cô đành buồn bã nói với chị Phùng trong điện thoại: "Hiện giờ em đang bận, không qua được."
"Không sao. Như vầy đi, buổi tối chị sẽ mời bọn họ đến phòng của chị chơi, nếu không bận gì nữa thì em đến phòng chị tiếp đón họ hộ chị..."
"Được ạ!" Chị Phùng thật sự rất đáng yêu, Bạc Băng hận không thể ôm hôn chị Phùng ngay lập tức.
Dập điện thoại, trong lòng Bạc Băng trở nên cực kì phấn khởi. Diệp Chính Thần để cô đang trong cơn mơ mộng ở lại hành lang, vào trong tiếp tục băng bó vết thương.
Hơn sáu giờ tối, chị Phùng điện thoại cho cô một lần nữa, nói rằng đã có một vài anh quân nhân đến phòng của chị. Anh chàng Ngô Dương kia cũng đã đến rồi. Trong lòng Bạc Băng tựa như nở hoa, cả người nôn nóng. Cô chỉ hận không thể chạy đến đó ngay lập tức, nhìn xem người đó có hợp với tiêu chuẩn người đàn ông trong mộng của cô không.
Khó khăn lắm cô mới nấu xong món canh, cô múc ra một bát đưa cho Diệp Chính Thần: "Sư huynh, anh uống từ từ nha, em đến phòng của chị Phùng một lát."
Diệp Chính Thần lạnh lùng nói: "Trọng sắc khinh bạn."
"Em không có, không phải em đã nấu canh cho anh uống rồi sao" Bạc Băng nói bằng giọng điệu oan ức.
"Đến muộn một chút bọn họ cũng không chạy đi nơi khác được đâu, em ngồi xuống ăn cơm rồi hãy đi."
"Nhưng mà..."
Anh giơ cánh tay bị thương đến trước mặt cô: "Em là bác sĩ mà, nên chú ý đến cảm nhận của bệnh nhân một chút chứ."
Người đang bị thương nên cơ thể cũng không được khỏe, hành vi và cử chỉ cũng khác ngày thường, là bác sĩ kiêm bạn thân của bệnh nhân, cô có thể lý giải được biểu hiện của anh lúc này.
Vì thế, Bạc Băng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, cô ăn nhanh đến mức như đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi vậy. Diệp Chính Thần thì ngược lại, anh chậm rãi thưởng thức từng thìa canh, thái độ ăn cực kì nhã nhặn nha.
Khó khăn lắm Bạc Băng mới chờ anh ăn xong buổi cơm chiều, cô vội vã bước ra khỏi phòng... Nhưng anh bệnh nhân nào đó lại bắt đầu ép buộc cô ở lại, anh nói tấm drap trải giường và áo gối của anh đều rất bẩn rồi. Sau đó lại giơ cách tay bị thương lên với hàm ý anh không thể tự thay được.
Vừa thấy động tác giơ tay ngốc nghếch của anh, lòng Bạc Băng đau như vỡ ra từng mảnh. Đầu óc cô nóng lên, cái gì cũng không kịp nghĩ vội vàng lấy một bộ drap giường và áo gối, nhanh chóng thay cho anh.
Sau khi Bạc Băng làm xong tất cả mọi thứ một cách nhanh nhẹn, cô bước xuống giường, lúc này cô mới phát hiện ra Diệp Chính Thần đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô chằm chằm.
"Có gì sao?" Bạc Băng sờ sờ mặt mình: "Trên mặt em nở hoa à?"
Gương mặt u ám từ chiều đến giờ của anh chàng nào đó bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cô: "Nha đầu, em đi nhanh đi, nếu không anh chàng quân nhân của em sẽ biến mất đó."
Cuối cùng, Diệp Chính Thần cũng còn lương tâm.
"Em sẽ trở về nhanh thôi, anh chờ em, khi về em sẽ giúp anh thay quần áo."
***
Thang máy nhanh chóng đi lên, lòng của Bạc Băng cũng bồn chồn theo độ cao dần của nó. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với quân nhân, Bạc Băng khẩn trương đến mức lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Cửa thang máy mở ra, đến cả nhìn cô cũng chưa kịp mà đã vội vàng cúi đầu bước ra ngoài, không ngờ cô đâm sầm vào một bộ ngực cường tráng.
Bạc Băng ngẩng đầu, trước mắt cô là một gương mặt tuấn tú xa lạ.
"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"Tiểu Băng?!" không biết chị Phùng từ đâu chạy đến, thân thiết nắm lấy tay cô: "Em đến rồi à, để chị giới thiệu cho em, bọn họ là binh lính do quốc gia phái đến huấn luyện quân sự, họ đến Nhật Bản được mấy ngày rồi."
"A...!" Không khéo như vậy chứ, Bạc Băng nhìn thoáng qua anh chàng quân nhân mà cô vừa đâm phải. Anh ta không mặc quân phục. Dáng vẻ thoải mái của anh ta trong bộ quần áo bình thường lại rất cao to, tuy rằng dáng người không có những đường cong gợi cảm như Diệp Chính Thần, nhưng khi khoác trên người bộ quân phục nhất định sẽ rất có khí chất. Gương mặt anh ta không có khuyết điểm, ngũ quan nghiêm chỉnh, tướng mạo anh tuấn, tuy rằng không đẹp trai bằng Diệp Chính Thần...
Thật là... Vì sao cô lại so sánh anh ta với sắc lang Diệp Chính Thần cơ chứ, căn bản không nên so sánh nha.
Thời điểm Bạc Băng đưa mắt lén nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh thì anh ta cũng nhìn cô. Khi ánh mắt của họ vừa chạm nhau, anh ta cực kì lịch sự nhanh chóng đưa tay ra: "Chào em, anh tên Ngô Dương."
"Em tên Bạc Băng." Cô đỏ mặt bắt tay Ngô Dương, tay vừa chạm tay, Bạc Băng rụt rè rút tay về.
Bọn họ cùng bước vào thang máy, Bạc Băng ngơ ngác nhìn theo. Đến khi cửa thang máy khép lại, cô nghĩ không biết có phải do họ không mặc quân trang hay không mà cô hoàn toàn không cảm nhận được dù là cử chỉ, hay lời nói của họ toát ra dáng vẻ nghiêm trang như cô hằng tưởng tượng. Thậm chí dáng vẻ của họ cũng không bằng nét anh tuấn của Diệp Chính Thần.
"Anh chàng Ngô Dương đó em thấy như thế nào?" Chị Phùng hỏi cô.
"Rất tốt."
"Chị vừa giúp em hỏi thăm, cậu ta tốt nghiệp trường đại học vũ trang quân sự, làm việc ở đội phòng cháy chữa cháy được ba năm. Hình như sau lần này trở về sẽ được thăng chức. Chị có trò chuyện với cậu ấy một lát, con người cậu ấy khá tốt, rất có chí cầu tiến."
Lời chị Phùng nói không sai, đúng là cô vẫn luôn muốn tìm một người như thế. Nhưng mà, không hiểu vì sao đối với Ngô Dương, cô dường như không có cảm giác gì cả, không có cảm giác điện giật, tim không đập nhanh, cũng không có xao động. Chẳng lẽ do cô và Diệp Chính Thần ở cạnh nhau khá lâu, nên đối với phong thái của đàn ông cô đã được miễn dịch?
"Nếu như em có ý với người ta thì nên tiếp xúc nhiều hơn để hiểu thêm về con người cậu ấy."
Bạc Băng vẫn chưa kịp nói gì, thì chị Phùng lại nói tiếp: "Tình cảm là một thứ duyên nợ, em không nên ép buộc mình quá."
"Chị chỉ vừa mới giới thiệu để bọn em quen biết nhau thôi, vẫn chưa đề cập đến vấn đề tình cảm..."
"Em thì biết cái gì..." Anh Phùng đột nhiên xuất hiện, có chút bực bội, nhanh chóng kéo tay chị Phùng rời khỏi đó. Ngay cả việc Diệp Chính Thần bị thương Bạc Băng cũng còn chưa kịp nói.
Mang theo tâm trạng mất mát, Bạc Băng từ tầng năm trở về phòng trọ của cô. Cửa thang máy vừa mở, Bạc Băng đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đang đứng trước lan can ở hành lang, dường như rất tập trung suy nghĩ việc gì đó, mắt nhìn về phía lầu dưới.
Bạc Băng dõi theo hướng ánh mắt anh đang nhìn, thì thấy bóng dáng một vài người trong nhóm lúc nãy vừa rời khỏi. Bọn họ di chuyển rất có đội hình, khi khoác quân phục vào chắc sẽ rất tuyệt.
"Buổi hẹn hò đầu tiên thế nào?" Có lẽ do thời tiết khá lạnh nên giọng nói của Diệp Chính Thần cũng lạnh như băng.
"Ai hẹn hò? Chỉ là làm quen thôi, là làm quen."
"Anh chàng cao to đó nhìn cũng không tệ." Diệp Chính Thần chỉ tay về phía dưới.
"Anh ta là Ngô Dương. Ngoại hình rất đẹp trai, chị Phùng nói anh ta tốt nghiệp đại học Vũ trang quân sự, rất có chí cầu tiến..."
Diệp Chính Thần xoa xoa mặt cô: "Còn nói không phải hẹn hò, hiểu rõ về nhau như vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách
Ficción GeneralKhông ai thực sự biết rõ về Diệp Chính Thần. Diệp Chính Thần - sinh viên y khoa của trường đại học Osaka, một anh chàng lăng nhăng thích cặp kè với những cô gái đẹp trên chiếc xe ô tô đắt tiền hay Diệp Chính Thần - một quân nhân lạnh lùng ẩn chứa nh...