Chương 2: Bị cha chịch tới xuất tinh, không ngừng tự nhận là chó cái dâm đãng

26.1K 488 5
                                    

Tên cưỡng hiếp rốt cục cũng chịu thả cậu. Trước khi rời đi còn không quên thu dọn tàn cục, cấp cho cậu một cái áo sơ mi mới, nhét danh thiếp vào tay cậu rồi li khai.

Lâm Ngạn Nhiên ngồi thẫn thờ một lúc lâu trong toilet, hiển nhiên dư âm của cuộc làm tình mãnh liệt còn chưa dừng lại với cậu. Cúc hoa phía sau bị địt tới chín rục, sưng lên đi đứng bất tiện vô cùng. Cậu cũng không gắng gượng tới trường học mà bắt taxi về nhà. Phía sau đã như vậy cậu chỉ đành chờ xe bus tới, cậu chỉ có thể đứng thẳng mà đi về.

Hai chân run rẩy đá đôi giày đắt tiền lăn lóc trước cửa nhà. Thấy cậu chủ về giữa buổi mang theo tâm trạng không vui, lão quản gia làm như không thấy ân cần để lại giày về vị trí đúng, hòa ái hỏi cậu muốn ăn gì không. Mặc dù vẫn đang hậm hực song nhìn gương mặt già nua hiền từ của lão cậu cũng chẳng dám lấy ông ra làm nơi trút giận, cậu lắc đầu bảo cháu không đói, muốn lên tầng đi ngủ.

"Vậy lão sẽ dặn thím Vương nấu cho tiểu thiếu gia một bát cháo hầm xương. Lúc thúc dậy nhớ ăn đấy nhé."

Lâm Ngạn Nhiên vâng một tiếng, lê bước lên tầng.

Xui xẻo thế nào lão già còn chưa tới công ty. Chỉ thấy hắn cầm một tập tài liệu bước ra từ thư phòng. Lâm Ngạn Nhiên thầm mắng một câu, tránh ánh mắt dò xét của hắn.

"Sao không đi học?" Lâm Vãn Trình hỏi. Ánh mắt âm trầm nhìn cậu từ trên xuống dưới. Phát hiện áo sơ mi buổi sáng cậu mang không phải cái này, khí tràng xung quanh lạnh càng thêm lạnh.

Lâm Ngạn Nhiên rét run thầm than không ổn chỉ có thể mạnh miệng quát không cần hắn quản. Vọt lẹ tới cửa phòng, đóng rầm.

Lão quản gia già lắc đầu, sợ hắn nổi giận liền nói đỡ cho tiểu thiếu gia: "Tiểu Nhiên còn nhỏ, vừa về nhà đã không vui, có lẽ ở trường có người chọc nó sinh khí mới giận lẫy qua cháu. Ôi chà, chuyện nào bỏ qua được thì bỏ qua đi, hôm nào hai cha con cháu đóng cửa mà bảo ban lại nhau, còn giờ thì đừng làm nó sinh khí hơn nhé."

Nói rồi lão lắc mình rời đi, nhanh nhẹn không phát ra tiếng động như một bóng ma.

Lâm Vãn Trình không còn ngạc nhiên với thân thủ của lão. Hắn chẳng nghe tới lời khuyên của lão mà tiến về hướng phòng của Lâm Ngạn Nhiên, gõ ba tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Lâm Ngạn Nhiên vừa mới cởi quần áo, đứng trước gương kiểm tra vết tích kinh người tên cưỡng hiếp để lại, không đề phòng được có người sẽ đẩy cửa vào: "Cút ra ngoài, ai cho ông vào phòng tôi?" 

Thiếu niên khỏa thân vội lấy áo sơ mi dưới chân che người, lớn tiếng vội vã muốn đuổi người. Thế nhưng dù có che thế nào đi chăng nữa Lâm Vãn Trình vẫn có thể nhìn thấy. Đôi mắt sắc lạnh càng thêm thâm trầm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên gương. Thân thể trắng nõn của cậu lấm tấm những vết ô mai rải dọc theo sống lưng, trên eo còn dấu vết bị mạnh mẽ nắm vào. Chỉ cần không mù không ngu đều biết cậu vừa trải qua hoan ái kịch liệt đến cỡ nào.

Lâm Vãn Trình âm lệ tiến tới chỗ cậu, Lâm Ngạn Nhiên căng thẳng thu đầu ngón chân, cắn môi sợ hãi. Chẳng chờ hắn đi tới tóm, cậu đã nhanh nhẹn lần nữa vọt tới phòng tắm, khóa cửa lại.

[NP/Cao H] Dụ hoặc mỹ thiếu niênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ