Phiên ngoại

2K 170 4
                                    

" Tất cả chỉ là sao tác thôi. Tôi đối với cậu chỉ là tình cảm đồng nghiệp."

Tiêu Chiến bị người nhỏ tuổi hơn ép vào tường cau mày, lạnh lùng nói.
Vương Nhất Bác giống như phát điên ép buộc anh, hai tay cậu ghì chặt lấy vai anh đau nhói.
Cậu không tin vào tai mình, bàng hoàng hỏi lại:

" Anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta đã đính hôn rồi, cũng đã công khai rồi. Anh đừng đùa nữa có được không?."

Tiêu Chiến biểu tình không đổi, giọng nói còn thêm mấy phần ghét bỏ:

" Vương lão sư thỉnh tự trọng."

Vương Nhất Bác nghĩ anh vẫn chỉ đang lừa dối mình, nhất quyết không buông tha, mạnh mẽ đem môi anh ngậm lấy, cưỡng ép một trận.

"Chát!"

Âm thanh khô khốc vang lên khiến Vương Nhất Bác chết lạnh.
Chỉ thấy một bên má truyền đến cảm giác đau đớn cùng bỏng dát. Cậu im lặng nhìn Tiêu Chiến hai mắt đỏ bừng đang không ngừng lau môi. Anh lùi lại hai bước kéo dãn khoảng cách giữa hai người, dùng chút lịch sự cùng nhã nhặn cuối cùng, từng chữ từng chữ nói ra:

" Vương lão sư, tôi tôn trọng cậu vì chúng ta là đồng nghiệp, là bạn diễn. Tôi ngưỡng mộ con đường dương quang của cậu. Chúng ta chỉ bằng hữu. Việc sao tác này là tôi chủ động liên hệ với công ty của cậu. Bọn họ thích chúng ta đi cạnh nhau, muốn nhìn chúng ta tương tác, tôi đương nhiên sẽ chiều theo bọn họ. Đối với tôi và cậu đều có lợi. Còn về vấn đề yêu đương mà cậu nói, tôi trước giờ đều chưa trải qua. Tôi có bạn gái rồi, chúng tôi qua vài tháng nữa sẽ kết hôn. Hợp đồng sao tác đã hết hạn từ vài năm trước rồi. Chúng ta sau này tốt nhất đừng gặp nhau kiểu này nữa. Cô ấy không thích, tôi cũng khó chịu."

Nhặt lên áo khoác ngoài bị rơi dưới đất, Tiêu Chiến chỉnh lại quần áo rồi mở cửa bước chuẩn bị rời đi.
Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng:

" Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Tiêu Chiến không quay đầu lại nhưng cũng không rời đi, hiển nhiên là đứng đợi người kia nói tiếp.

" Anh... Từ trước tới giờ chưa từng động tâm sao?"

Trêu đùa anh, cố ý khiến anh tức giận, muốn anh chú ý đến mình, ở bên anh liền trở thành đứa trẻ vừa ấu trĩ vừa ngọt ngào.
Mặc cho mọi người phản đối, mặc cho người khác bôi nhọ, chỉ cần là điều tốt cho anh, cậu sẽ làm.
Yêu chiều cậu, sủng cậu. Không ngần ngại đáp lại cậu, lúc bị chọc ghẹo chỉ mỉm cười bất lực, ánh mắt nhìn cậu vừa ôn nhu vừa dịu dàng.
Khi cậu bị hắc sẽ ở bên an ủi cậu, ngày sinh nhật mua cho cậu món đồ cậu yêu thích nhất....

" Chưa từng."

Tiêu Chiến chỉ để lại lời này rồi dứt khoát rời đi.
Nhìn cánh cửa chầm chậm đóng lại, bóng lưng người kia bị che khuất, Vương Nhất Bác như cỗ máy bị hỏng ngồi xụp xuống sàn nhà.
Ngực trái đau tới mức hít thở không thông.
Giống như bị dao đâm, giống như bị thứ gì đó xé vụ ra, không chút thương tiếc dẫm đạp.
Thì ra tất thảy đều là giả.
Nói cái gì mà chân tình thực cảm, chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Là do cậu tự mình đa tình hay do anh diễn quá mức chân thật?
Vương Nhất Bác không biết.
Tai cậu ù đi, tầm mắt trở nên nhạt nhòa. Cậu ôm co người lại, ôm lấy ngực trái còn đang nhức nhối nước mắt không kìm được tràn ra.
Không có một tiếng động, không có gào khóc, không có nửa lời trách móc.
Vương Nhất Bác bị bóng đêm đáng sợ bao phủ, kéo xuống vực sâu vạn trượng.

[Bác Quân Nhất Tiêu]  Xuân Phong là ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ