Chap 40: Sinh nhật đẫm máu!

237 18 1
                                    

Trên phố buổi tối, dòng người qua lại nhộn nhịp. Ánh đèn lung linh nhiều màu sắc làm nổi bật lên sự hoa lệ của thành phố này. Nhưng nào ai biết, ở một ngõ nhỏ trên phố, một cô gái đang bị một toán người truy đuổi. Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, từ đầu đến chân cô mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai.

Huỵch!!

Cô gái va chạm với một chàng trai đi bộ ngược chiều. Va chạm không quá mạnh do cô nhanh chóng giảm tốc độ nên hai người chỉ bị bật lùi lại. Cô gái cúi nhẹ đầu xin lỗi. Chàng trai nhìn cô gái mới đụng trúng mình, chiếc mũ lưỡi trai che đi hết nửa khuôn mặt cô nhưng nhìn dáng người lại có gì đó rất quen. Nhớ ra đám người kia vẫn đang đuổi theo, cô gái lại cắm đầu chạy tiếp. Cả đám người lướt qua chàng trai.

- Hàn Song Ngư, cô đứng lại!

Khoan! Chúng vừa gọi tên Hàn Song Ngư. Là cô ấy, phải rồi, là cô ấy! Chàng trai nhận ra điều gì đó liền đuổi theo đám người kia.

- Haizz! Ngõ cụt! - Song Ngư thật muốn chửi thề.

- Đúng rồi đấy! Cô gái à, cô không thể chạy thoát đâu. - Tên cầm đầu trong đám người truy đuổi lên tiếng giễu cợt.

- Chạy không thoát được thì liều vậy! Được tới đâu hay tới đó!- Song Ngư lẩm bẩm

Sau đó, Song Ngư lao về phía đám người kia. Cô học võ giỏi lắm nhưng đấu với cả đám người đông như vậy, khả năng thắng là gần như không thể. Đúng vậy! Song Ngư hạ gục được khá nhiều tên.

- Hự!

Phịch! Song Ngư ngã xuống đất. Một chút sơ hở, cô bị một tên đánh lén vào lưng. Chết tiệt! Song Ngư chửi thầm trong lòng. Cô cứ nằm đó, cả đám vây đến đá vào người cô. Lúc này, cô chỉ còn cách ôm lấy cơ thể mình. Lần đầu tiên, Song Ngư cảm thấy bản thân mình lì lợm đến thế, mọi lần chỉ cần chút đau đớn thôi cũng có thể làm cô nước mắt lưng tròng rồi. Lúc này, cô không hề có một giọt nước mắt, đơn giản vì cô không được quyền khóc nữa rồi. Cả ngày chạy trốn, thân thể cô rã rời, cô thậm chí không còn cảm thấy quá đau đớn nữa. Bố mẹ, con buồn ngủ rồi! Đôi mắt ấy dần nhắm lại.

- Dừng tay!

Tiếng nói làm cho mấy kẻ kia dừng lại. Chúng quay sang nhìn, là một tên nhóc. Tên cầm đầu ban nãy bước ra, hắn cười khẩy:

- Đi đường của chú mày đi, đừng xía mũi vào chuyện của người khác, nhóc à!

Nói rồi, hắn quay lại chỗ Song Ngư, hắn phẩy tay ra hiểu cho bọn đàn em đánh tiếp. Dù Song Ngư đã ngất đi nhưng chúng không chịu buông tay cho cô. Cô hại chúng truy lùng đuổi theo cô cả ngày nay rồi.

- Khoan! - Cậu thanh niên tiếp tục lên tiếng, anh chính là người Song Ngư vừa đụng phải.

- Haizz! Sao mày còn chưa chịu đi? Muốn nằm đây giống con nhóc này hay sao?

- Mày coi thường tao quá rồi!

Đột nhiên, người thanh niên đó khẽ nhếch môi. Anh lao thật nhanh về phía bọn chúng. Vì có mấy tên ban nãy đã bị Song Ngư đánh cho thương tích đầy mình nên anh có thể dễ dàng hạ hết cả đám người. Cả đám người bị một cậu thanh niên hạ gục trong chốt lát. Chỉ còn lại tên cầm đầu, hắn thấy người của mình đông vậy mà không làm gì được anh liền quỳ xuống chân anh xin tha. Anh chàng đó không quan tâm đến hắn nữa, bước vội về phía Song Ngư. Tên kia thấy thế nhanh chân đến chỗ mấy tên đàn em gọi chúng tỉnh lại, cả đám dìu nhau chạy thật xa trước khi bị lôi cổ vào đánh thêm trận nữa.

[12 chòm sao] Câu Chuyện Của Thanh Xuân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ