"A – Làm sao anh ta có thể kết hôn được?" Vương Yên Hoa tức giận ném hết đồ từ trên bàn xuống.
Cô trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp lại thông minh, xuất thân cũng tốt, nhưng được nhà nuông chiều, tính tình thật sự tồi.
Bình thường ở bên ngoài còn có thể vì giữ lại hình ảnh mà giả vờ giả vịt một chút, nhưng về nhà thì không kiêng nể gì cả.
Một bình hoa thủy tinh tinh xảo trên bàn rơi xuống thành những mảnh vỡ, nhưng cô không thấy tiếc một chút nào, chỉ thấy cơn giận còn sót lại chưa biến mất.
"Yên Hoa, cái tính này của con cũng nên sửa lại đi? Không thể cứ tức giận thì vứt đồ vật như vậy được." Vương Diệu Minh không chỉ một lần hối hận vì đã nuông chiều con.
"Nhưng con tức quá! Làm sao anh ta có thể kết hôn?" Từ nhỏ cô sống an nhàn sung sướng, lại thêm điều kiện bản thân rất tốt, tâm cao khí ngạo, đàn ông cùng tuổi cũng không đặt trong mắt.
Nhưng không biết tại sao, cô lại chú ý tới Nguyễn Đông Luân.
Lần đầu tiên theo cha đến công ty, thay mặt công ty của Khang gia cùng cha đàm phán, ánh mắt của cô liền không thể rời đi khỏi người anh.
Cách nói các luận điểm của anh về hạng mục dự án mà hai công ty hợp tác không hề tầm thường, rất chặt chẽ, càng làm cho cô cảm mến anh.
Cô cũng không tùy tiện tạo cơ hội quen biết với anh, chỉ muốn tìm cơ hội hoàn mỹ nhất, cũng chính là khi hai công ty kí hợp đồng, lấy thân phận là con gái của ông chủ công ty đối tác xuất hiện trước mặt anh, làm cho anh hiểu được cô Vương Yên Hoa, có điều kiện tốt cỡ nào, phù hợp với tư cách là người phụ nữ của anh?
Còn nếu như anh có bạn gái?
Đương nhiên, cô tin một người đàn ông xuất sắc như anh, phần lớn đã chết rồi, nhưng cô không biết là có người nào sẽ là đối thủ của mình, cô một lòng nhận định, chỉ cần bản thân cố gắng thêm chút nữa, có thể theo đuổi anh rồi.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ rằng, anh đã kết hôn, đối tượng lại là thiên kim của ông chủ anh.
Cô luôn nắm chắc thế giới xung quanh mình, không thể chịu đựng được những chuyện trái với mong muốn của cô.
"Yên Hoa, ba nghĩ hay là con từ bỏ đi." Vương Diệu Minh thở dài.
Ông không muốn vì chuyện này mà trở mặt với Khang gia, tuy Nguyễn Đông Luân kia tuổi trẻ thượng khinh, cũng không phải là người dễ đối phó, mấy ngày nay ông tiếp xúc với Nguyễn Đông Luân, biết rõ năng lực của anh.
Mà trong bữa ăn anh ta đột nhiên nhắc tới vợ mình, chỉ sợ đã sớm nhìn ra ý đồ của hai cha con bọn họ.
Con gái mình tuy thông minh, nhưng cũng không phải là đối thủ của người ta.
"Không muốn, con không chịu." Cô nắm chặt tay, "Con không tin con sẽ thua Khang Đóa Hinh."
"Cho dù con thắng thì sao, người ta cũng đã kết hôn rồi..."
"Kết hôn cũng có thể ly hôn." Cô cười lạnh, trong lòng đã có quyết định, "Ba, ba đừng nói nữa, con biết làm thế nào mà."
"Con thật sự là... Ai." Biết con gái mình một khi quyết định cái gì, thì ai nói gì cũng không nghe, Vương Diệu Quang chỉ còn biết thở dài.
Quên đi, chờ con bé ngã một lần, có lẽ sẽ hiểu được... Đi?
Kinh nguyệt lại tới nữa.
Khang Đóa Hinh ở trong toilet, trừng mắt oán hận với màu đỏ kia, từ trong túi lấy ra băng vệ sinh, dán vào quần lót.
Chẳng còn cách nào, bây giờ đang có người chờ bên ngoài, cũng chỉ có thể xử lý qua loa trước thôi.
Từ lúc cô bắt đầu muốn có con, đã qua hơn nửa năm rồi, vì Đông Luân không cho cô tiếp tục tiêm thuốc nữa, đành phải làm theo cách khác, nhưng mà từ lúc đó, nên uống, nên ăn, cái gì cô cũng đã nếm thử qua, cái bụng nửa điểm động tĩnh vẫn không thấy gì.
Thật ra Khang Đóa Hinh cũng biết mình quá nóng vội, mới chỉ hơn nửa năm mà thôi, cô còn trẻ, thật sự không cần phải lo lắng như vậy.
Nhưng kiếp trước sinh non, mất đi khả năng sinh đẻ, để lại đáy lòng cô một bóng ma tâm lý rất sâu, trên lý trí muốn bản thân đừng quá lo âu, nhưng tâm lý lại không chịu khống chế.
Đem rác ném vào thùng, cô xả nước ra khỏi toilet.
Hôm nay là buổi tối thứ sáu, Nguyễn Đông Luân khó tan làm sớm được, hai người tâm huyết dâng trào chạy đi xem phim.
Bộ phim này ở kiếp trước đã xem qua, là phim tình cảm, nhưng có lẽ do tâm trạng thay đổi, kiếp trước xem không có cảm giác gì, lần này xem lại cô thấy cảm động rất nhiều.
Nhìn nhân vật chính cẩn thận che chở, dụng tâm kinh doanh tình yêu, cô phát hiện mình đột nhiên đã hiểu được rất nhiều mẩu chuyện trước kia không rõ ràng hoặc không cho là đúng. Trước kia vì yêu mà liều lĩnh bỏ trốn, thậm chí cắt đứt với cha mẹ Khang Đóa Hinh đã chết, Khang Đóa Hinh bây giờ, hiểu rõ phải luôn cố gắng học hỏi để làm sao cân bằng được tình thân và tình yêu.
Xem phim xong người rất đông, đi toilet xong, thật vất vả mới len được ra ngoài, cô liếc mắt một cái nhìn thấy chồng mình đang chờ bên ngoài.
Có lẽ vừa thưởng thức phim tình cảm ấm áp xong, lại thấy người đàn ông mà mình yêu nhất, trong lòng cô bỗng dưng thấy lo lắng, cô đi nhanh về phía anh hơn.
Nhưng ngay sau đó, lại có một người khác xuất hiện trước mắt cô, một bước đến trước mặt chồng cô.
"Thật khéo, anh Nguyễn, không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này." Cô gái kia mở miệng.
Khang Đóa Hinh trợn tròn mắt, quả thật không thể tin được lại nhìn thấy người kia, hơn nữa lần này thời gian còn sớm hơn trước.
Lúc trước Vương Yên Hoa vào làm trong công ty của Đông Luân là lúc cô hai mươi sáu tuổi, nhưng nay cô vừa mới tròn hai mươi tư.
Hơn nữa... Sao cô không biết bọn họ biết nhau từ khi nào?
Bên kia, Nguyễn Đông Luân nhìn thấy Vương Yên Hoa, cũng rõ ràng sửng sốt.
Nhưng dù sao còn bàn tới công việc, anh cũng không thể không nhìn đối phương, vì vậy nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, "Chào Vương tiểu thư."
"Anh Nguyễn hăng hái thật đấy, lại xem những phim kiểu này." Vương Yên Hoa giọng nhỏ nhẹ nói.
Trên thực tế cô ở đây gặp Nguyễn Đông Luân một chút cũng không hề ngẫu nhiên, là cô chủ ý đến làm đổ bức tường của anh.
Không có cách, anh đem dự ác hai công ty hợp tác quăng cho người khác xử lý, đến công ty Khang gia không nhìn thấy anh, đành phải tìm người trong đó, sau đó cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ, nhân tiện quan sát một chút cái người tên Khang Đóa Hinh ở với anh kia.
Nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể làm cho Khang Đóa Hinh hiểu lầm gì đó.
Với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô luôn luôn có lòng tin.
"Loại phim nào?" Nguyễn Đông Luân nhíu mày, hỏi không chút để ý.
Cô giương mắt nhìn anh, "Dĩ nhiên là anh xem phim tình cảm hài, em cũng không biết là anh thích xem thể loại phim này đâu!"
Nguyễn Đông Luân dò xét cô một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Chúng ta hẳn là không thân thuộc gì, sao cô biết tôi thích xem thể loại phim này?"
"A, em chỉ cảm thấy... Với cá tính của anh, hẳn là sẽ thích xem những bộ phim có chiều sâu..."
"Thế này cũng thú vị rồi." Anh lạnh lùng gợi lên khóe môi, "Rạp chiếu phim chiếu nhiều phim như vậy, làm sao mà cô biết tôi xem phim nào? Cô theo dõi tôi?"
Câu cuối cùng kia chính là dự đoán, nhưng nhìn Vương Yên Hoa biến sắc trong phút chốc, anh biết mình đoán đúng rồi.
Nói không sợ hãi kinh ngạc là lừa người.
Nguyễn Đông Luân không ngờ, trong trí nhớ đối với công việc Vương Yên Hoa luôn tận tâm hết sức, thế nhưng lại cố ý theo dõi mình.
Lại nhớ tới lúc trước khi ký hợp đồng, Vương Diệu Minh muốn giới thiệu con gái cho anh, sau đó cùng Vương Yên Hoa thường lấy danh nghĩa hai bên công ty hợp tác chạy đến công ty Khang gia - đương nhiên, dự án này, anh giao cho người khác xử lý, dù sao Khang gia thảo luận nói có phân lượng cho hai người đàn ông, cũng không vui khi gặp người phụ nữ có ý nghĩ kì quái với anh.
Kiếp trước anh rất sơ sẩy, vẫn là tâm tư của cô ta quá kín đáo, mới không phát hiện người phụ nữ này rõ ràng có ý đồ khác, khó trách Đóa Hinh đi qua vẫn để ý cô ta như vậy.
Nhưng bây giờ không giống thế, cứ việc cho Vương Yên Hoa che giấu rất kĩ, dù tình cờ gặp anh ở công ty Khang gia, cũng chỉ là mỉm cười chào hỏi, chưa có câu nói tùy tiện nào, không giống Hứa Tĩnh Á chanh chua nhưng vụng về, có ý đồ phá hoại tình cảm giữa anh và Đóa Hinh, nhưng nếu anh để tâm một chút, bình thường không dễ chú ý tới dấu vết để lại, lúc này sẽ thấy cô ta có ý với anh.
Tuy anh vẫn không hiểu, vì sao cô ta có thể lờ đi việc anh đã kết hôn, nhưng anh thề tuyệt đối không phạm sai lầm giống kiếp trước nữa.
"Theo dõi gì chứ? Chỉ là đúng lúc em nhìn thấy anh từ sảnh phòng chiếu số 2 đi ra..." Cô cân não xoay chuyển rất nhanh, bắt đầu giải thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Quay Về Tuổi 17 - Đan Ninh
General FictionThể loại: ngôn tình, trọng sinh, sủng. Editor: mèo mỡ, đỗ đỗ bé. VĂN ÁN: "Anh ký đi". Cô đem giấy ly hôn đưa cho anh, nhìn anh kí tên. Sau đó, chấm dứt 11 năm tình cảm. Cô tưởng rốt cuộc có thể bắt đầu một lần nữa, nhưng ... khởi điểm lại là năm 17...