C1.

514 6 0
                                    


Trong phòng chờ sân bay, người đến người đi rất náo nhiệt.

Khang Đóa Hinh đứng ở nơi xuất quan, đạm mạc nhìn mọi người đi từ trong ra, nhìn như đang suy nghĩ điều gì lại giống như không nghĩ gì cả.

Không biết đợi bao lâu, chắc khoảng 10 phút cũng có lẽ khoảng nửa giờ, người đàn ông cô chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

"Đóa Hinh? Em đến đón anh sao?" Người đàn ông nhìn thấy cô, quả thực là không dám tin trợn tròn mắt, anh không nói hai lời bỏ lại cấp dưới chạy vội đến chỗ cô.

"Không phải em luôn luôn không thích anh đi công tác sao?"

Quả thực không thích.

Khang Đóa Hinh thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng không thích thì có ích gì? Vì thế cô không bao giờ kháng nghị quá nhiều thứ, anh cũng chưa từng thay đổi cái gì.

"Chúng ta nói chuyện đi" Cô nói, lập tức chuyển đề tài, không biết cố ý hay vô tình, xem nhẹ biểu tình vui sướng của chồng.

Nguyễn Đông Luân nói hai ba câu tiễn thư ký cùng anh về nước và cấp dưới xong, liền nhanh chóng đuổi kịp cô.

"Em muốn nói với anh cái gì?" Tâm trạng anh thoạt nhìn rất tốt.

Cô chỉ nói: "Trước hết tìm chỗ ngồi đã"

Tiếp theo, bọn họ tìm quán cafe ở sân bay, gọi hai tách café, sau đó cô mới lấy ra tài liệu từ túi xách, đưa cho anh.

Biểu tình của anh ban đầu từ khoái trá đột chuyển thành khó hiểu, tiếp sau là ngạc nhiên khiếp sợ, cuối cùng là hoàn toàn không thể tin được.

Đơn ly dị.

"Anh không ngờ... em bảo muốn nói chuyện hóa ra lại có ý này." Sau một lúc lâu anh nghèn nghẹn mở miệng.

Cô khẽ động khóe môi: "Bây giờ anh đã biết."

Anh yên lặng rất lâu mới trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn mỏng manh kia, mở miệng: "Đúng vậy, anh thực ngu ngốc, sớm nên biết em không có khả năng vô cớ chạy đến đón anh."

Sự cô đơn trong giọng nói của anh làm đau cô.

Nhưng Khang Đóa Hinh lại cố ý xem nhẹ, chỉ đưa bút máy trên bàn để vào tay anh.

"Điều kiện của em chỉ muốn căn nhà chúng ta đang ở, cái khác đều không cần. Cái này đối với chủ tịch Nguyễn thật không đáng kể, không phải sao?" Như là bỗng nhiên nhớ đến điều gì, cô thản nhiên nhếch khóe môi "Dù sao, mấy năm nay số lần anh ở nhà qua đêm cũng không nhiều."

"Anh không hiểu." Anh thì thào nói.

"Không hiểu cái gì?" Cô dường như khiêu khích hỏi lại.

Không hiểu tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy mà yêu cầu ly hôn.

Anh biết mấy năm gần đây tình cảm vợ chồng không tốt, công ty còn chưa vào quỹ đạo, rất nhiều việc cần anh đích thân làm. Thậm chí ngay cả ba năm trước khi cô sinh non, vì thế mà phải cắt bỏ tử cung, anh vì phải đi công tác mà không thể ở bên cô.

Nhưng anh không phải không quan tâm cô, anh chỉ là...

Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu nhìn về phía vợ, trang điểm tinh xảo vẫn không dấu được mỏi mệt cùng lo lắng không yên.

Khí thế của anh nhất thời yếu đi.

Không thể không thừa nhận, dù biết nhiều năm qua thiếu cô rất nhiều, dù không phải do anh cố ý.

"Nếu ly hôn, em sẽ vui vẻ sao?" Lúc lâu sau, anh hỏi.

"Sao không nói là để cho anh vui vẻ? Bên ngoài có biết bao người chờ làm Nguyễn phu nhân, anh không cần lo người khác nói." Cô cố ý đáp, không muốn anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.

"Anh chưa từng nghĩ vậy." Anh nhíu mày, cứng ngắc mở miệng.

"Ký đi." Khang Đóa Hinh nhìn anh lúc lâu mới nói: "Em không biết ly hôn xong có thể vui vẻ hay không. Nhưng bây giờ em thực không vui vẻ".

Là vợ anh, thời gian có thể nhìn thấy anh còn ít hơn cấp dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp tài năng cả ngày đi theo anh, giúp anh tham gia các hoạt động xã giao, lại phải chịu đựng cô ta cố ý vô tình đùa cợt, châm chọc cô không thể sinh con, cô thật sự không vui vẻ.

"Anh hiểu rồi." Anh gật đầu, xiết chặt tay, chậm rãi ký tên.

Rõ ràng chính mình yêu cầu nhưng trong khoảnh khắc thấy anh ký tên, Khang Đóa Hinh vẫn cảm thấy đau đớn cắn xé.

Nhưng cô bắt buộc bản thân không được nhìn.

"Em biết anh có việc, nhưng em muốn phiền anh bớt chút thời gian cùng em tới sở hộ chính sự vụ hoàn tất thủ tục ly hôn." Thừa dịp anh ký tên cô không quên nhắc nhở.

"Em quyết định là được rồi." Nguyễn Đông Luân máy móc trả lời.

Trên bàn, cafe vẫn còn nguyên, nhưng giờ phút này cả hai người đều không có tâm trạng liền cùng đứng dậy tới quầy thanh toán.

Cùng anh sóng vai đi ra bên ngoài, trong lòng Khang Đóa Hinh không khỏi xúc động.

Rõ ràng là người thân quen nhất, nhưng trong tương lai lại như người xa lạ.

Nhưng làm sao bây giờ? Nếu không rời đi cô sợ mình sẽ không chịu được nữa.

Không muốn nghĩ nhiều, Khang Đóa Hinh bước xuống đường.

Cô không biết rốt cuộc mọi chuyện xảy ra như thế nào.

Hình như chiếc xe taxi vội vàng đi lên giành khách, đột nhiên tăng tốc vọt lên, rồi không hiểu sao phanh xe không ăn, lao thẳng về phía cô.

[FULL] Quay Về Tuổi 17 - Đan NinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ