<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: center; line-height: normal;" align="center"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">*********Tôi là đương phân cách không thể nhớ lại dù chỉ một chút*********
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Rất nhanh sau đó ta có long sàng của riêng mình, chiếc giường nhỏ trải tơ vàng, đầu giường treo những viên cầu nhiều màu sắc, quả cầu ở giữa là một viên dạ minh châu màu đỏ nhạt, vô cùng ấm áp, tỏa ánh sáng rực rỡ vô cùng xinh đẹp.
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Có lẽ việc làm ta gãy sừng khiến Long Mẫu sợ hãi, nên Long Mẫu nhất quyết muốn ta ở một chỗ riêng biệt rồi ban cho tỳ nữ và bà vú tới chăm sóc, thoạt nhìn tưởng ta được yêu thương ưu ái nhất, nhưng thực chất ta bị cách ly một cách thê lương.
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Không biết trước kia ta đã ngủ bao lâu, chỉ biết thân thể hiện tại của ta nhỏ bé, giống như bị bỏ đói lâu ngày, vừa gầy gò vừa nhỏ con, khiến ta mỗi giây mỗi phút đều xúc động muốn nuốt hết mọi thứ.
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Sau khi chuyển đến biệt viện này, điều tốt nhất chính là dù một ngày ăn mười bữa cũng không ai tỏ vẻ nghi ngờ gì.
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Ngày đầu tiên ở đây, ta đã ăn hơn mười bữa cơm, tỳ nữ và bà vú xung quanh đều hoảng sợ không thôi, sợ ta ngừng ăn sẽ liên tục lảm nhảm, vì ta bình thường khi đói sẽ lặp đi lặp lại một chuyện tới mấy trăm lần. Cứ thế, ta hài lòng vuốt cái bụng căng tròn, mệt mỏi lăn lộn trên long sàng nhỏ phủ tơ vàng rồi chìm vào giấc ngủ.
<p class="MsoNormal" style="mso-margin-top-alt: auto; mso-margin-bottom-alt: auto; text-align: justify; line-height: normal;"><p style="font-size: 12.0pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; mso-ascii-theme-font: major-latin; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-hansi-theme-font: major-latin; mso-bidi-theme-font: major-latin; mso-fareast-language: VI;">Trong giấc mơ, ta có cảm giác cái đuôi của mình cứ tự duỗi ra co vào. Thế nên đến khi tỉnh dậy, cảm thấy mệt mỏi chẳng khác gì vừa lao động vất vả cả đêm.