Kim Hyunwoo đi vào trong đã nửa tiếng, nhưng bên ngoài kho hàng không nghe được chút tiếng động đánh nhau nào, chỉ cảm thấy yên lặng tới quỷ dị, Minhoon đứng bên cạnh, mặc dù đang canh giữ Jisoo nhưng vẫn không khỏi liếc mắt nhìn quanh kho hàng.
Thời gian qua đi từng giây.
“Minhoon, chúng ta vào xem thử!”
“Vào đó...” Trong lòng Minhoon rất hiển nhiên lo cho Kim Hyunwoo đi vào cứu Kim Jennie bị bắt cóc, nếu không phải vì Jisoo, hắn đã sớm vào đó giúp đại ca rồi.
Hyunwoo đi vào kho hàng Kim Cảng số ba đã bị bỏ hoang.
Trong kho hàng tối om, Hyunwoo đeo cặp kính hồng ngoại đã chuẩn bị sẵn, nhìn thấy nơi nơi đều là thùng giấy cao bằng nửa người, phía trên còn dính một lớp bụi dầy.
Chính giữa còn bừa bộn rất nhiều ống thép phẩm chất kém, xung quanh yên tĩnh, Hyunwoo móc súng ra, cẩn thận đi dọc theo vách tường, mặc dù đã sớm nắm rõ bố cục chỉnh thể của kho hàng nhưng không biết được cục cưng của mình bị người ta nhốt ở góc nào, vì thế mọi chuyện phải hành sự cẩn thận, không thể qua loa.
Jisop cùng Minhoon đứng bên ngoài đã gấp tới mức độ xoay qua xoay lai, nhất là Minhoon, gấp tới mức mặt mày đỏ bừng, hai người đứng ở ngoài mệt mỏi bất lực.
“Minhoon, chúng ta đi giúp đi!”
Minhoon nhìn Jisoo, lại nhìn cánh cửa đóng kín kho hàng, dường như đang hạ quyết tâm, đúng lúc này, bên trong thình lình truyền tới tiếng súng vang, Minhoon nắm cây súng máy loại nhẹ lên bên người, bất chấp tất cả, vọt thẳng vào kho hàng, Jisoo kêu một tiếng, không thấy Minhoon phản ứng lại, cũng gấp gáp lấy một cây mã tấu trên xe rồi chạy vào.
Jisô vừa mới chạy vào kho hàng số ba thì thấy có hơi không đúng, cửa sắt kho hàng đột ngột bị đóng lại, sau khi gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, Jisoo xác định Minhoon đã biến mất tăm ở phía trước, mà kho hàng thì tối om, tầm nhìn gần như bằng không, mặc dù trong túi có bật lửa định làm quà tặng cho appa Kim khi rời khỏi dinh thự, nhưng Jisoo học qua môn hóa nên biết, trong không khí bị bỏ hoang lâu ngày như thế này sẽ có nhiều bụi bặm trôi nổi, không gian lại bị đóng kín, nếu như tùy tiện bật lửa trong hoàn cảnh này thì sẽ nổ mạnh, cho nên phương pháp này không thể dùng được, thoáng suy tư,Jisoo lấy di động ra. May mà còn thừa hai mức pin, nương theo ánh sáng yếu ớt của di động, Jisoo cẩn thận đi về phía trước.
Một vài thùng giấy quỷ dị hiện lên lờ mờ khi bị ánh sáng điện thoại trong tay chiếu lên, không cẩn thận một chút, bị ống thép dưới chân làm vấp ngã, trên cánh tay đầy vết thương ngắn dài khác nhau, may mà không sâu lắm.
Làm một bác sĩ sắp tốt nghiệp,Jisoo xé một ít vải từ trên áo xuống băng vết thương lại, mặc dù là vết thương nhỏ nhưng cũng không thể không cẩn thận, nếu như chảy máu hoài thì sẽ xảy ra hiện tượng mê sảng, Jisoo không muốn mất máu quá nhiều chết tại chổ này, lúc này, nàng chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, cứu người nọ... đơn giản như thế thôi.
Không biết sau khi đảo mấy vòng, trong màn đêm mơ hồ có chút màu sáng, người trong bóng tối luôn rất mẫn cảm, nương theo màu sáng mờ nhạt ấy, Jisoo tìm được lối đi. Cuối cùng cũng tìm ra được người nọ đang bị trói trên cột xi măng, bên dưới ánh đèn lờ mờ. Ở trong căn phòng nóng như thế này hẳn đã xuất hiện dấu hiệu mất nước, nhưng xem ra, vẫn còn ý thức, Jisoo lập tức nhẹ nhàng chạy tới cạnh nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover | Bà Xã Tôi Là Xã Hội Đen | JENSOO
Fanfiction"Thật sự tôi chưa làm gì hết! Tôi là một người học y, bất kể nam hay nữ tôi đều đã từng thấy qua. Tôi chỉ giúp cô xử lý vết thương chứ không hề lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà sờ soạng lung tung.." Vì sao càng giải thích Jisoo chỉ cảm thấy mình c...