Kỳ nghỉ sắp hết, tất cả dường như trở lại bình thường, nhưng hai người vốn như hai đường thẳng song song lại đạm đạm giao nhau.
Jisoo không hiểu, trong lần gặp nhau này đã xen lẫn một chút gì đó vui vẻ, hơi thở tình yêu như tới cùng mùa xuân, quấn quýt giữa hai người, xiết chặt, trói nhau cả đời.
Mơ hồ, cảm giác mà Jisoo thích cũng là tác phong của cô.
Cô nghĩ mình khi còn sống chỉ cần sống một cuộc sống bình thường đạm mạc là tốt rồi.
Bất kể ở đâu, cô hy vọng mình chỉ là một thành viên trong biển người bình thường là tốt rồi.
Nhưng thượng đế lại chơi một trò chơi với cô, để cho giấc mơ được sống một cuộc sống bình thường của cô e là khó mà thực hiện được.
Ngày cuối trong kỳ nghỉ xuân, Jisoo không thức dậy sớm mà lười biếng nằm trên ghế sofa, Kuku lếch cái bụng mập mạp của mình ghé vào bụng của Jisoo tiếp tục mơ màng.
Kỳ nghỉ này, đại khái là kỳ nghỉ nóng nhất trong mấy năm nay?
Kim Jennie đã rời khỏi phòng từ rất sớm, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng mình quen thức dậy sớm vẫn nghe được tiếng mở cửa của nàng, sau đó, không ngủ được nữa, lẳng lặng nhìn trần nhà xa lạ lại có chút quen thuộc, cuối cùng cũng có thời gian tĩnh tâm để tự hỏi lòng mình, bắt đầu từ chuyện xảy ra vào ban đêm kia cho tới mọi thứ, mọi thứ...
Cô lãnh ngạo dưới ánh trăng
Dưới lớp mặt nạ băng sơn kia là một cô gái hiền lành
Thỉnh thoảng có mỉm cười...
Jisoo ngồi dậy, thở phì phò từng hơi một, lồng ngực đập mạnh cho thấy lòng cô thấy bất an.
Mồ hôi lạnh buổi sớm thấm ướt lưng của cô, áo ngủ dính chặt lên lưng . Trí nhớ bắt đầu từ đêm giáng sinh. Tất cả, tất cả, vì sao chỉ có mỗi nàng ta?!
Sợ hãi, nỗi sợ từ trong đáy lòng.
Đây là tình yêu sao? Có lẽ phải, bởi vì nó đã thổi tung lớp bụi trên cánh cửa nằm sâu trong lòng của mình, đó là góc sâu nhất, là sự yếu đuối mà trong tiềm thức muốn bảo hộ, mọi thứ đều có thể thương tổn nó, cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm ấy, không bao giờ muốn cảm nhận nữa.
Không vui vẻ, Jisoo chỉ cảm thấy sợ hãi.
Trong trí nhớ của cô.
Yêu
Là gánh nặng
Không thể bỏ xuống
Rất nặng
Khiến cho người ta thở không ra hơi
Jisoo đưa tay ôm Kuku nãy giờ im lặng ngồi xổm bên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô , ẵm nó ôm vào lòng, cúi đầu, nói với nó, hoặc như đang tự nhủ..
“Có lẽ, đến lúc rời khỏi rồi.”
Thế nhưng, luyến tiếc.
Nghĩ vậy, Jisoo có hơi thương cảm, nhưng nhất định phải quyết liệt.
“Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn.” Trước khi Jisoo đẩy cửa phòng sách của appa Kim đã có suy nghĩ như thế trong lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover | Bà Xã Tôi Là Xã Hội Đen | JENSOO
Fanfiction"Thật sự tôi chưa làm gì hết! Tôi là một người học y, bất kể nam hay nữ tôi đều đã từng thấy qua. Tôi chỉ giúp cô xử lý vết thương chứ không hề lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà sờ soạng lung tung.." Vì sao càng giải thích Jisoo chỉ cảm thấy mình c...