Năm chị 17 tuổi chị có một mối tình không thể quên.
-19/3/2019-
- Kết thúc thôi chuyện chúng mình ,chị nghĩ nên chấm dứt.
- Được rồi, em sẽ không hỏi lý do vì sao chuyện chúng ta lại kết thúc đâu. Vì em hiểu chị mệt mỏi thế nào khi phải chờ đợi mà!!!
- 1 năm 365 ngày giông bão, ta chưa từng nắm tay hay trao cho nhau cái ôm nào đúng nghĩa cả, em cảm thấy bản thân mình có lỗi rất nhiều !!!
- Mặc dù ta chưa gặp mặt nhưng tình cảm mà chị dành cho em là thật lòng và chân thành, chị nghĩ điều đó em cũng biết.
- Chị xin lỗi !!!
- Tại sao chị phải xin lỗi ?
- Em hiểu là chị cũng rất khó khăn để quyết định này mà. Không việc gì phải cảm thấy có lỗi với em cả .
"Ôi mối tình đầu của em , em yêu chị rất nhiều "
- Bây giờ ta có đau lòng hay vấn vương
gì đi nữa hãy nói ra hết, vì biết đâu sau ngày hôm nay chị hay em sẽ không thể nào chịu được sự gượng ép bỡ ngỡ đến đau lòng này mà mở lời với nhau thêm một lần nào nữa.Ôi tim em đau quá, tim em đau như hàng vạn mũi kim đâm xuyên vào vậy!!!! Thật khó khăn để chấm dứt mặt dù em là người khơi gợi lên cái sự thật tàn nhẫn này.
- Chúng ta bất lực, chúng ta mệt rồi chúng ta càng không thể đợi thêm cho dù là một giây nào nữa để được gặp nhau một lần.
- Thà chúng ta chấm dứt và đau một lần còn hơn cứ tiếp tục dằn vặt nhau trong khổ sở như thế này.
- Được rồi em đừng buồn, em cũng đừng khóc, em phải sống thật tốt, cố gắng khiến mình trở nên thật ưu tú sau này chị sẽ tới tìm em xem xem em có làm thế hay không ?
- Đau lòng quá chị nhỉ ? Nhưng em sẽ chấp nhận lời nói này của chị và coi nó như động lực để cố gắng trường thành hơn.
- Cảm ơn chị vì tất cả Nayeonnie !!!!
- Chị cũng thế cảm ơn em vì tất cả Jeongyeon-shi !!!!!
Năm em 26 tuổi em thật sự đã giữ lời
-19/3/2029-
"Chúng ta vốn không thể hết đau…
Vì sao ta mãi không thể hết đau, vì đúng như Selena Gomez đã từng hát: “The heart wants what it wants”. Con tim đôi khi bất đồng với lí trí, nó thích hướng về những cảm xúc xưa cũ, nó thèm khát những kỉ niệm ta đã cố quên đi.
Ta không đau vì chuyện cũ, ta đau vì tiếc con người nhiệt thành, hồ hởi, yêu đương hết mình mà sau này rất khó lặp lại. Chị, năm 27 tuổi, nếu đói sẽ tự gọi đồ ăn, nếu ốm sẽ tự tới bệnh viện. Em, năm 26 tuổi, cũng đã có sự nghiệp riêng, không thể vì bất kỳ cô gái nào mà bỏ dở cuộc họp quan trọng để chạy về nhà chỉ vì người đó cần mình. Chúng ta của sau này, đều là những phiên bản trưởng thành hơn, cứng rắn hơn và tất nhiên là chai lì, khô khan hơn. Đôi khi ta đau, không phải vì nhớ nhau, mà là nhớ sự cuồng si của những năm tháng tuổi trẻ. Ta nhớ chính mình trong một phiên bản trong sáng hơn, chân thành hơn.
Rất nhiều năm sau khi chia tay, nhiều người đã bỏ thói quen vào Facebook của người cũ mỗi ngày, không còn tò mò cập nhật từng thông tin của người ấy: yêu ai, làm gì, sống ra sao. Phải, chúng ta không quan tâm nữa, nhưng nếu được hỏi: “Có còn đau không?”, mọi lời phủ nhận đều là dối lòng, nhất là khi trong chuyện cũ, ta là người bị bỏ lại.
Không ai dám khẳng định rằng mình không còn cảm giác gì nữa mỗi khi nhớ về chuyện cũ. Người ta nói, lí do ta vẫn còn đau là bởi thời gian chưa đủ dài, cuộc sống chưa đủ vui, người mới chưa đủ tốt. Không! Thời gian có thể chữa lành vết thương đấy, nhưng không làm mờ được vết sẹo. Thời gian không cho ta câu trả lời, chỉ là ta già đi, bận hơn, quay cuồng với cuộc sống mà quên mất câu hỏi. Cuộc sống vẫn vui mà, có bạn bè, có gia đình, có chó mèo, nhưng những lúc chỉ có một mình, ta mới nhận ra: có nhiều chuyện cũ rất khó bỏ qua. Người mới cũng tốt đấy, cũng làm ta hạnh phúc đấy, nhưng chẳng may vô tình chạm mặt người cũ, đằng sau những lời chào hỏi xã giao, những nụ cười cố gắng tỏ ra tươi tắn, là rất nhiều những đổ vỡ, cho dù cả hai đã đều thay đổi và trưởng thành hơn rất nhiều."
Ai cũng đã có hạnh phúc riêng, chị và em có lẽ chỉ đi cùng nhau một quãng đường ngắn nhưng những động lực ngày ấy ta dành cho nhau điều giúp mang chúng ta đến ngày hôm nay một cách trọn vẹn nhất.
"Mãi mãi trong tim này mối tình đầu của em"
---END---