Ăn sáng xong, Huy Phong lẳng lặng đi làm, Nhật Hạ ngồi ghế sofa xem tivi, chẳng màng ngó anh dù là liếc ngang. Tâm tình đang vui, thấy thái độ của vợ là lạ, anh hơi cau mày suy nghĩ, chưa biết lạ ở đâu. Vóc dáng đó, hương thơm đó vẫn là em, vừa giống lại không giống. Nhật Hạ cảm nhận có người nhìn mình, xoay đầu bực bội nhìn anh:
- Ngắm tôi có lòi ra tiền không?
- Không biết tôi hay em quên rằng chúng ta là vợ chồng nhỉ? Hay là tôi nên học cách người xưa "dạy vợ từ thưở bơ vơ mới về".
Nhật Hạ lườm hắn thở dài, cô xoa xoa mi tâm của mình, dịu giọng hòa hoãn. "Vì Huyền Sương, nhịn, phải nhịn".
- Anh đi làm đi. Trễ bây giờ.
Huy Phong phì cười, đi đến xoa xoa đầu cô, khom người đặt nụ hôn nhẹ lên trán Nhật Hạ mới rời đi. Hành động thân mật dành cho Huyền Sương, lại khiến Nhật Hạ ngơ ngẩn. Thì ra cũng có lúc hắn dịu dàng đến vậy. Nhật Hạ nhìn theo bóng lưng người đàn ông, cảm xúc thơ ấu ùa về. Anh mặc áo sơ mi trắng, ngồi giảng giải cho cô từng bài phương trình hóc búa. Thỉnh thoảng tới ngày "con gái", cô lại mè nheo anh, yêu sách này nọ, muốn nghỉ học. Anh biết cô kiếm chuyện, vẫn chiều chuộng hết mực, nên cuối cùng cô vẫn phải học, không được nghỉ buổi nào, vì anh muốn tận dụng thời gian bên cô. Mỗi năm sinh nhật của hai chị em, Huy Phong đều tặng riêng cho cô một ngôi sao giấy. Nhật Hạ luôn tặng lại cho Huyền Sương, vì cô biết Sương âm thầm yêu Huy Phong rất nhiều. Tiếng tin nhắn điện thoại làm Nhật Hạ sực tỉnh, Huyền Sương đã khám xong, trưa sẽ bay, chiều về tới Việt Nam. Nhật Hạ xem tin nhắn mỉm cười. "Ráng chịu thêm vài tiếng nữa, chiều nay Huyền Sương về rồi."
*********
Tòa cao ốc Minh Vượng.
Minh Duy đang chăm chú làm việc, cánh của phòng bật mở, tiếp theo sau là tiếng nện "cộp cộp" của giày cao gót trên sàn đá hoa cương thật chói tai. Anh chỉ dừng tay vài giây, chẳng thèm ngước nhìn người đang đi vào, rồi tiếp tục công việc dang dở. Tố Như thấy chồng ngó lơ mình, nũng nịu đi đến, ngồi lên bàn làm việc của Minh Duy, nhoài người về phía anh. Hôm nay Tố Như mặc áo hai dây trễ cổ, khoác áo khoác đồng bộ với quần tây. Nút áo không cài, khi cô khom người tới trước anh, toàn bộ đồi núi như đập thẳng vô mặt Minh Duy. Anh ngước mắt nhìn lên, rồi ngồi thẳng người, tựa vào thành ghế da, xoay xoay vây viết Baker trong tay. Minh Duy nhếch môi, nghiêng nghiêng đầu nhìn vợ, rồi lại nhìn xuống bờ mông tròn lẳng lơ đang đè lên tập tài liệu, đôi con ngươi đen lạnh lùng trừng mắt nhìn Tố Như, rồi nhìn xuống tài liệu. Tố Như hiểu ý nên leo xuống bàn, đi lại ngồi trên tay vịn ghế, tay ả lần mò, ve vuốt bờ ngực vững chải của Minh Duy, cất giọng mè nheo.
- Chồng à! Đã hết giờ làm việc, sao anh còn không về nhà. Chúng ta mới cưới chưa được bao lâu, anh để vợ anh cô đơn, để đi lo cho con bệnh hoạn, ăn cắp vặt?
Minh Duy quắc mắt nhìn vợ, tay cũng ngưng động tác xoay bút. Anh nhếch môi, gằn từng tiếng:
- Tố Như! Tôi và em chỉ là hợp đồng, em mù chữ hay bị hoang tưởng? Em đẹp, nên dùng lời hay, đừng ngậm phân phun vào người khác, người bốc mùi sẽ là em.Tố Như giận nổ đom đóm mắt. Tay cô nắm chặt, mặt đanh lại thở hồng hộc.
- Minh Duy! Em và anh đám cưới công khai. Trong xã hội, ai cũng biết em là vợ của tổng giám đốc Minh Vượng. Tại sao mình không thể là vợ chồng thực sự. Anh không yêu em, cưới em làm gì? Còn bắt em kí vào hợp đồng vớ vẩn đó. Lúc đầu em nghĩ anh đùa, nhưng trò đùa này kéo dài hơn hai tháng, nên kết thúc rồi.
- Không ngờ em lớn mà ấu trĩ như vậy. Em xứng để tôi đùa sao? Tốt nhất em nên biết thân ngồi yên làm bà Nguyễn đi, bớt bớt ăn tạp lại, trước khi nói suy nghĩ chút cho miệng lưỡi thơm tho. Còn nữa, chỗ tôi làm việc, người ngoài không phận sự miễn vào.
- Nhưng em là vợ anh.
- Tôi có vợ à? Luật pháp công nhận không? Vậy vợ ơi, em làm bẩn hợp đồng, em vui lòng làm lại bản mới.
Minh Duy cầm xấp hồ sơ đưa cho Tố Như, anh nói từ tốn, gương mặt không nhìn ra cảm xúc khiến Tố Như rùng mình, đứng lùi ra phía sau, cau mày nhìn chồng, quẩy túi ra về. Minh Duy chán ghét nhìn theo, tựa ra ghế thở dài. Anh cầm điện thoại lên xem, hình nền là cảnh anh ôm Huyền Sương trong siêu thị, nét mặt cô gái nhỏ bé nép vào người anh thật đáng yêu. Anh phì cười, tắt điện thoại, cầm áo khoác cũng rời đi.
*********
Sau khi Nhật Hạ đi đón Huyền Sương về nhà, họ đổi lại đúng vị trí của nhau. Huyền Sương vừa xuống máy bay, tuy mệt nhưng vẫn đi chợ nấu nướng cho chồng, vui vẻ học cách làm vợ đảm. Huy Phong cảm thấy vợ anh lạ lắm, cảm xúc hôm nay không giống với hôm qua, nhưng giống với những ngày sống chung với nhau. Vậy rốt cuộc, Huyền Sương của hôm qua khác, hay hôm nay khác. Ngồi vào bàn ăn cơm, mùi vị thức ăn đúng là của cô, ánh mắt nụ cười cũng vậy, chỉ duy thứ cảm xúc của anh dành cho cô là không phải. Huy Phong nhìn vợ, thở hắt ra, rồi cố gạt qua mớ suy nghĩ bòng bong của mình. "Có lẽ do mình đa nghi quá".
Bẵng đi hơn một tháng, Huyền Sương vẫn ngày ngày đi chợ nấu cơm chờ chồng về, họ ăn chung, ở chung nhưng ngủ riêng. Huyền Sương tuy buồn, nhưng cô vẫn cần mẫn ở bên anh, vì chỉ cần được nhìn thấy anh mỗi ngày cười nói là cô đủ hạnh phúc. Hôm nay, đang hì hụi nấu nướng, điện thoại cô reo, là số của Nhật Hạ.
Hai chị em gặp nhau. Nhật Hạ nhìn em mình, tuy cười nói nhưng trong đôi mắt vẫn phảng phất nổi ưu tư. Nhật Hạ cầm tay em hỏi nhỏ:
- Huyền Sương, em có muốn sinh con cho Huy Phong không? Anh ta có thể làm một người cha tốt không?
- Chị! Ai làm vợ cũng sẽ muốn sinh cho chồng mình những đứa con xinh xắn. Điều đó với em xa vời quá. Hic...hic....
Huyền Sương kéo tay áo chậm nước mắt. Phải chi cô là phụ nữ thật sự, dù không có chồng, nhưng có đứa con thủ thỉ cũng vui. Đằng này... Nhật Hạ thương cảm cho em, đứng lên ôm đầu em gái tựa vào ngực mình. Mắt Nhật Hạ cũng mờ sương, nhìn xa xăm, cất giọng từ tốn.
- Huyền Sương! Chị sẽ sinh con thay em. Chị....chị có thai rồi, là con của Huy Phong.
Đang trong mớ buồn thương, Huyền Sương chấn động, đẩy chị ra, ngước nhìn Nhật Hạ đầy kinh ngạc. Nhật Hạ vuốt tóc em, nở nụ cười hiền dịu, cô ngồi xổm trước mặt em, thở dài:
- Đêm đó, hắn say và....tụi chị... nhưng tên đó không vô trong, chỉ bên ngoài mà chị lại có thai.
Nhật Hạ nở nụ cười thê lương, bao sự việc xảy ra, cứ ngỡ chỉ có trên phim, không ngờ hôm nay lại ứng lên cô. Con gái không chồng mà chửa đã trở thành vấn đề bình thường của xã hội, nhưng cô, cô là les, lại đi mang thai với em rể. Cuộc đời có thiên biến vạn hóa, và biến cố này, cô vừa loạn luân, vừa biến thái. Cô đau trong tim, vừa thương cho em, thương tội cho bản thân mình. Huyền Sương nhìn chị, cũng ngồi sụp xuống ôm chầm lấy Nhật Hạ. Huyền Sương không biết chị là LGBT, cô đang nghĩ vì mình mà chị hi sinh nhiều quá, rồi sau sự việc này, có người đàn ông nào đủ vị tha đến với chị hay không.
- Chị hai! Em xin lỗi, em hại chị rồi. Huhuhu
- Ngốc quá! Em có lỗi gì chứ, là chị.. chị tự nguyện mà. Nín đi, lo dưỡng sức mà làm mẹ. Nuôi một đứa trẻ không dễ đâu.
Huyền Sương gật gật, hai chị em lau mắt cho nhau, cùng ngồi lại bàn. Nhật Hạ lấy ra cuốn sổ khám thai, trên sổ khai tên của Huyền Sương, trao lại cho em.
- Em cầm lấy, về thông báo cho hắn. Để hắn chuẩn bị làm ba. Khi nào đi tái khám, chị sẽ nhắn cho em.
Huyền Sương nhận lấy cuốn sổ, trong đó có hình ảnh siêu âm em bé, chỉ là một chấm nhỏ bé xíu, chưa có tim thai. Cô cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào, thiêng liêng tình mẫu tử. Nhìn thấy Huyền Sương vui vẻ, Nhật Hạ cũng vui, hi sinh của cô xem như xứng đáng. Hi vọng có con rồi, Huy Phong sẽ yêu thương và quan tâm Huyền Sương hơn.
YOU ARE READING
[FULL] Tận Cùng Của Tình Yêu
General FictionTác giả:Nga Trần (Trái Tim Pha Lê) Thể loại:Ngôn Tình, Ngược, Khác, Việt Nam Nguồn:Facebook.com/phale.traitim.5437 Trạng thái: 4o chương đã hoàn Là vô tình hay cố ý mà ngày người yêu cũ của anh lên xe hoa, lại là ngày anh cưới vợ!??? Cô và anh trên...