Chương 25: Lời bày tỏ chân thành

941 60 18
                                    

"Kuro, cậu phải đưa ra quyết định thật thận trọng. Tương lai của thế giới này phụ thuộc vào cậu đó..."

Một luồng sáng lại ùa tới khiến Kuro chói mắt, sau đó, mọi thứ dần dần chìm vào hư vô. Cậu cảm nhận được xung quanh mình từng chút một đều bị nuốt chửng, đến cả bản thân cậu cũng sắp hoà tan vào biển tối mênh mông vô tận.

Không! Không muốn! Không muốn đâu!

"A!!!" Kuro hét lên một tiếng thất thanh, bật dậy như động cơ được gắn lò xo. Đập vào mắt cậu là bức tường màu vàng được trang trí rất đẹp mắt, đầy đủ sắc màu.

Đây là đâu vậy? Cậu đang ở nơi nào?

Rầm!

Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra thật mạnh, Shiroemon gấp gáp xông vào. Trông thấy cậu tỉnh lại, nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Vừa nãy nghe tiếng cậu hét rất to làm anh giật mình, lo lắng chạy vào xem thử. Thật may là cậu đã tỉnh lại rồi.

"Kuro, cậu tỉnh rồi." Anh mỉm cười ôn nhu, bước về phía cậu, "Cậu đã hôn mê hai ngày rồi đấy."

"Ơ... Vậy sao... Tớ bất tỉnh lâu thế à..." Cậu không nhận ra bản thân mình đang lùi lại trong vô thức, né tránh sự gần kề của anh, "Tớ, tớ đang ở đâu?"

Đây không phải là phòng khách sạn. Chẳng lẽ họ đã ra khỏi công viên rồi?

Shiro ngồi xuống bên giường: "Đây là phòng dành cho khách nghỉ chân trong công viên thôi. Ở trong khách sạn đó không an toàn."

Thật may là dù không phải thật nhưng mọi dịch vụ ở nơi này vẫn còn hoạt động. Nếu không thì cả nhóm thật sự không biết phải tìm thức ăn ở đâu nữa.

Nhưng mà... vấn đề bây giờ là...

"Kuro, cậu đang ngày càng lùi xa khỏi tôi đấy."

Nãy giờ anh đã để ý rồi, cứ hễ anh nhích một bước thì cậu lại lùi hai bước, thái độ vô cùng xa cách, né tránh. Trước đây, Kuro chưa bao giờ như vậy. Tại sao vậy nhỉ?

Hay là cậu nằm mơ thấy điều gì? Chẳng lẽ anh hoá thành ôn thần trong mộng của Kuro sao?

Tuy không hiểu lý do, nhưng chỉ bàn đến thái độ này của cậu thì đã đủ khiến lòng anh khó chịu. Chuyện gì anh cũng có thể giữ yên lặng mà quan sát, nhưng riêng vấn đề này thì không. Tâm tình của anh đã xáo động đến gấp gáp rồi.

"Ơ... Thế à?" Kuro giả ngây giả ngô mà cười, "Không có đâu, chắc cậu quá nhạy cảm rồi. Tớ... Tớ chỉ là ngồi một tư thế mãi nên hơi mệt."

Thành thật mà nói, cậu bị ám ảnh bởi giấc mơ ban nãy. Nó thực sự quá sống động, từ hình ảnh cho đến cảm giác trên người của Kuro. Thậm chí, làn da cậu vẫn còn nhận thấy sự bỏng rát khi chìm trong biển lửa. Chính vì vậy nên cậu có chút sợ sệt khi Shiro đến.

Nếu... Nếu như chuyện đó là thật thì... cậu có nên rời xa anh không? Tuy đã tự an ủi bản thân những việc ấy đều là bịa đặt, trong lòng cậu cũng không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Phải làm gì đây? Cứ bình bình yên yên mà ở cạnh anh như vậy?

Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ