Phụ nữ còn có ngày nào đẹp hơn ngày được làm cô dâu?
Tô Nguyễn Tú ngồi trên hàng ghế dành cho họ hàng đầu tiên, nhìn bãi cỏ xanh mượt và sân khấu được trang trí đẹp như mơ, khi tiếng nhạc vang lên, bà nhìn thấy con gái của mình mặc một bộ váy cưới thật đẹp, đi cùng một chàng trai hướng về phía này.
Tiếng vỗ tay, hoa tươi, âm nhạc, dù viền mắt Tô Nguyễn Tú đã đỏ lên nhưng bà vẫn cố gắng nhìn thật kỹ hình ảnh con gái mình cùng chàng trai đi về phía người làm chứng, con đường của con gái bà sẽ khác với con đường của bà, nhất định sẽ khác.
Ngày Tết Nguyên Đán, bà thật sự không ngờ Tiểu Nhạc sẽ dẫn một chàng trai về, bà biết Tô Nhạc đã chia tay với Trang Vệ, việc một người mẹ phải làm là giúp đỡ con cái, nhưng chỉ duy nhất việc này, không ai có thể giúp đỡ, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình suy nghĩ thấu đáo.
Bà nhớ khi bà mới gặp Ngụy Sở, con gái bà cầm túi xách đi phía trước, còn chàng trai diện mạo tuấn tú, phong độ có thừa kia cầm một đống đồ đạc đi theo phía sau. Sau khi vào nhà, chàng trai này rõ ràng có vẻ là một tinh anh, nhưng lại rất cố gắng lấy lòng bà.
Cậu ta nói cậu ta sẽ đối xử thật tốt với Tô Nhạc, cả đời sẽ không thay lòng đổi dạ.
Nhưng bà cũng nhớ, những lời này, hơn hai mươi năm trước, bố của Tiểu Nhạc cũng đã từng nói.
Hơn nữa, chàng trai này có tiền, gia thế lại tốt, thậm chí bà còn không biết cậu ta có phải là một Trang Vệ thứ hai hay không. Một người mẹ luôn thích thiên vị con cái của mình, có lẽ đây là bản tính trời sinh của con người, lại càng là bản tính của một người mẹ.
Điều thật sự làm bà cảm động không phải những lời hứa hẹn của chàng thanh niên đó, cũng không phải gia thế của cậu ta, tuy gia đình bà không giàu có nhưng cũng không đến mức bán đứng hạnh phúc của cả đời mình. Điều khiến bà cảm động chỉ là một bữa cơm vô cùng đơn giản.
Chiều hôm đó, sau khi về tới nơi, hai đứa trẻ liền đi ra ngoài mua không ít đồ ăn, bà thấy hai đứa trẻ kiên quyết không cho bà xuống bếp nên cũng an vị ngồi trên sô pha xem ti vi, thỉnh thoảng còn len lén liếc trộm tình hình trong bếp.
Trình độ nấu ăn của con gái nhà mình bà biết rất rõ, nhiều nhất cũng chỉ biết xào rau, nấu mì ăn liền mà thôi, những món ăn quá phức tạp mùi vị thật sự không bình thường. Bây giờ con bé vào trong phòng bếp, nhiều lắm cũng chỉ rửa rau, ngay cả cách dùng dao cũng chưa thành thạo.
Món ăn được đặt lên bàn, tất cả đều là hương vị Tứ Xuyên, một số là món bà thích, còn lại dường như đều là những món thường ngày Tiểu Nhạc thích ăn. Bà hạ đũa gắp món ăn, mỗi một món đều rất vừa lửa, mùi vị cũng ngon miệng, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là thiếu vị mặn, nhưng khẩu vị của Tiểu Nhạc vốn nhạt, bà biết điều đó.
Cơm nước xong, nhìn chàng trai trẻ cầm bát đũa vào phòng bếp, còn con gái bà lại ngồi trên sô pha xem ti vi, bà cảm thấy không thuận mắt liền mở miệng: "Tô Nhạc, sao con có thể để Tiểu Ngụy rửa bát?"
Đáp lại bà là một nụ cười vô sỉ của cô con gái, bà không nhịn được mà nghĩ, đứa trẻ nhà họ Ngụy này phải xui xẻo thế nào mới vớ phải con gái nhà mình.
Cuộc hôn nhân của bà không hạnh phúc, không có nghĩa rằng hôn nhân của tất cả mọi người cũng vậy, bà chỉ hy vọng con gái mình có một người chồng đáng tin cậy, có thể thấu hiểu vợ là bà đã không còn gì mong ước nữa.
"Bà thông gia." Bà Ngụy ngồi xuống bên cạnh bà, nụ cười vui vẻ trên mặt không hề có chút giả dối: "Tiểu Nhạc là một đứa bé rất tốt, gia đình chúng tôi đều rất thích con bé, hai đứa có thể ở bên nhau, bậc cha mẹ như chúng ta có thể yên tâm rồi."
"Bà thông gia đừng khen con bé kia như thế, con bé còn rất nhiều khuyết điểm, Ngụy Sở chịu lấy con bé là tôi yên tâm rồi." Tô Nguyễn Tú đã từng ăn cơm với bố mẹ Ngụy Sở, hai bên đều rất hài lòng, vì vậy quyết định ngày kết hôn trong tháng năm.
Tháng năm là tháng cây lựu trổ hoa, là một tháng cát tường, bọn họ đều tán thành cử hành hôn lễ vào tháng năm, hai đứa trẻ dường như cũng không phản đối ngày này, vì vậy cứ như vậy quyết định.
"Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới."
Tô Nguyễn Tú ngẩng đầu nhìn lên, con gái bà đang mặc áo cưới rất đẹp, đứng bên cạnh Ngụy Sở, thật sự là xứng đôi nói không thành lời. Viền mắt nóng lên, bà không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Chiếc nhẫn lồng vào đầu ngón tay, không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn, Tô Nhạc khẽ cong ngón tay, nhìn chiếc nhẫn này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cô lấy chiếc nhẫn nam từ trong tay phù dâu, chậm rãi đeo nó vào ngón tay Ngụy Sở.
YOU ARE READING
VỢ ƠI CHÀO EM ! - FULL
Fiction généraleThể loại: Ngôn tình hiện đại, nam chính thâm tình, nữ chính mạnh mẽ, độc lập **Trích một đoạn nhỏ anh nam chính tỏ tình ** Anh hỏi một cách khó hiểu:" Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt?" Cô trả lời: "Những ưu điểm này của đàn...