Nợ

290 66 14
                                    

Năm ấy giặc phương Bắc xâm chiếm nước Nam. Nạn dân đầy đường, nhìn mà xót đau. Triều đình vẫn luôn kêu gọi tráng sĩ từ mọi vùng miền gia nhập quân đội. Có mấy trai tráng làng tôi đã đi rồi đấy.

Một hôm, chàng cầm trên tay tờ đơn, hí hửng như trẻ được kẹo mà khoe với tôi rằng chàng sẽ tòng quân.

Tôi tá hỏa, "Kìa mình! Chàng là phận văn nhân, lấy đâu ra dũng mà xông pha chiến trường?"

Chàng cười, "Tôi là văn nhân thật, nhưng tôi cũng biết võ cơ mà!"

"Thì quả là vậy. Nhưng ngộ nhỡ..."

"Nàng không tin tưởng tôi đấy à?" Chàng buồn lòng hỏi.

"Thiếp tin chàng. Nhưng chiến trường đao kiếm không mắt, lỡ đâu..." Tôi ngừng lại, khẽ vuốt ngực bình ổn tâm trạng, "Lỡ đâu chàng đi rồi không trở về nữa, thiếp phải làm thế nào?"

"Thì tôi đợi nàng nơi chín suối. Ta cùng nhau bước vào luân hồi."

Nhưng than ôi chàng hỡi, thiếp nào muốn chia ly.

Mấy ngày liền tôi cứ rũ rượi suốt, ăn được chừng lưng bát thì buông đũa. Lòng chẳng muốn ăn, cơm ngon đến mấy cũng nuốt không trôi. Hàng xóm thấy vậy nên khuyên tôi nên giữ sức khỏe, thế mới tốt cho con. Tôi xoa nhẹ bụng rồi thở dài, "Đến cả con cũng chẳng giữ chân chàng được."

Ừ, chàng bạc bẽo với tôi thế đấy!

"Nàng đừng buồn phiền nữa. Ra đấy mà lập được công danh, tôi sai kiệu tám kẻ khiêng đến rước nàng, nàng nhé." Sau ngày nộp đơn đăng kí được mấy hôm, một tối nọ, khi ngọn đèn dầu được thổi tắt, chàng khẽ khàng tiến đến giường, ôm chầm lấy tôi thì thầm.

Chàng nói thế thôi, chứ tôi biết chàng cũng sợ lắm.

Chàng ơi, thiếp đâu cần kiệu hay phú quý gì. Thiếp chỉ cần chàng thôi.

Tôi van mà chàng đâu có nghe. Đơn đăng kí cũng đã nộp đi rồi.

-----------

Chàng đi mấy lượt quanh nhà, hết ngồi xuống phản lại đứng ngoài hiên ngóng tin. Sáng giờ đợi mãi mà vẫn chưa có thư triều đình gửi xuống cho chàng.

"Nàng ơi, tôi nôn nóng quá!" Chàng nắm hờ tay tôi mà thủ thỉ, mắt vẫn hướng ra ngoài.

Chàng chẳng đoái hoài đến tôi đâu.

"Mình ơi...", tôi gọi khẽ.

Chàng ngước nhìn tôi, "Gì vậy nàng?"

Tôi toan nói nhưng rồi nuốt vội câu vào lòng, tránh đi ánh mắt chàng. Một lâu sau mới dám thủ thỉ, "Chàng có khát không? Thiếp vào đun nước pha cho chàng ấm chè nhé?"

"Nàng hẳn cũng mệt rồi. Để tự tôi đi pha." Chàng đi vội vào bếp, rồi cứ ở lì trong đó.

Đã là phu thê, nên chàng biết tôi định nói gì, hiểu nhau quá nên mới đành lảng tránh. Còn tôi, vì hiểu chàng mà chẳng nỡ cấm cảm bước chân chàng.
Nỡ thế nào được? Tôi sao có thể để chàng sống với tủi hổ.

Chàng thương tôi, nhưng chàng lại thương nước, thương đồng bào hơn.

Câu chữ cứ mắc nghẹn trong cổ họng, có cố thế nào cũng chẳng nói thành lời. Lại buồn một nỗi, cho dù có nói ra, cũng không lay được ý chàng.

Chủ bỏ ngoài trăng đứng một mìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ