Chap 41

588 34 2
                                    

Tiếng còi xe cấp cứu vang inh ỏi đến chói tai? Anh nhanh chóng bế cậu ra xe rồi hạ lệnh chạy tức tốc tới bệnh viện. Trên đường đi anh không ngừng cầu nguyện mong rằng cậu sẽ qua khỏi? 

- Jimin! Anh biết em vẫn nghe anh nói mà? Em yên tâm chắc chắn sẽ không sao đâu mà... 

Miệng thì nói vậy thôi chứ anh sợ lắm? Anh sợ sẽ mất cậu mãi mãi...Chiếc xe nhanh chóng tới bệnh viện? 

- Xin lỗi! Người nhà đợi ở bên ngoài?

Lần này thì ông bà Park đã biết chuyện? Sau khi hay tin, bà Park dường như không còn sức sống mà lả đi? Ông bà họ Jung cũng nhanh chóng đến viện...

- Hoseok! Thằng bé thế nào rồi? 

- Mẹ ơi! Là lỗi của con... 

Anh quỳ xuống chân ông Park mà khóc? 

- Thằng bé sẽ không sao đâu... 

Ông Park đỡ Hoseok đứng dậy rồi đỡ cậu ngồi vào ghế?

1 tiếng...2 tiếng...

4 tiếng...5 tiếng...

Bác sĩ bước ra thở dài...

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Nhưng có tỉnh lại hay không thì tùy thuộc vào cậu ấy? Tình hình cậu ấy đang rất yếu...Vậy nên mong mọi người chuẩn bị tâm lý! Thật xin lỗi...

Vậy là cậu có ý định bỏ anh mà đi sao? Không được! Không thể nào chấp nhận! Jihoon vội vàng chạy tới... 

- Anh đang làm cái gì với em trai tôi vậy hả?

- Tôi... 

- Giờ nó sao rồi? 

- Tôi... 

Ngay lập tức anh bị Jihoon tát một cái vào mặt rồi chửi té tát... 

- Tôi thật sai lầm khi để cho nó đi!

Giờ thì anh biết nói gì đây? Là anh sai mà? Chợt nhớ rằng thần chết sắp mang cậu đi xa rồi kìa? Anh lập tức chạy vào. Vẫn con người ấy? Vẫn khuôn mặt ấy? Sao mà lại nhợt nhạt đến thế này? Đôi môi hồng hào anh vẫn hay hôn lên đâu rồi? Đôi má tròn tròn anh vẫn hay bóp đâu rồi? Mà sao cậu lại nằm đây? Im như thế này? Trên người dây chằng chịt xung quanh! Máy đo nhịp tim vẫn đang hoạt động? Anh nhìn vào rồi giật mình? Yếu như vậy ư? Hình như sắp thành một đường thẳng rồi. Đã thế cậu còn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, nhìn xơ xác hẳn...

- Dậy đi em...Em ngủ nhiều thế? Anh xót ruột lắm rồi! Dậy đi sau này ta còn làm đám cưới nữa? Cùng nhau sống chung một mái nhà thật là hạnh phúc...Jimin à...Anh biết em vẫn nghe anh nói mà đúng chứ? Anh chỉ cho em ngủ nốt hôm nay thôi nha! Mai là phải dậy đó? Không anh giận em luôn đấy nhé...

Mọi người bước vào. Thấy anh như vậy, cũng chẳng cầm nổi nước mắt? Bà Park tỉnh dậy cũng tức tốc đi tìm thằng con của mình trên chiếc xe lăn. Nhưng mà thấy vậy bà cũng lẳng lặng mà đi ra...Ngày qua ngày, anh vẫn cứ một mình độc thoại? Hình như nó có vẻ làm anh bớt cô đơn hơn? Đã một tuần rồi? Cậu vẫn nằm lì không nhúc nhích? Kì lạ thay? Tình trạng sức khỏe của cậu đang dần chuyển biến tốt hơn? Cho đến một ngày...

End chap 41

Bin


|HopeMin| |BTS| Hôn ƯớcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ