001
Từ lâu rồi, nó đã xuất hiện bên khung cửa sổ nhà tôi. Những khi học bài bên bàn học, tôi lại nhìn sang nó. Nó là một tòa tháp cao, cao lắm, với những mảng tường kính sáng loáng và thanh khiết, như nổi bật hẳn lên giữa bầu trời xanh biếc.
Nó cao hơn hẳn những tòa nhà bình thường khác. Đỉnh tháp lấp ló trong mây. Nơi tôi sống là một vùng ngoại ô thành phố. Từ khung cửa sổ có thể trông ra xa, và thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là nó.
Như có gì đó thu hút.
Như những thứ không thuộc về nơi đây.
Tôi đã nghĩ đó là trụ sở chính của một công ty nào đó. Nếu đúng là vậy, hẳn nó phải lớn lắm. Và không rõ từ lúc nào, tôi lại mang trong mình cái ước mơ trẻ con rằng một ngày nào đó tôi sẽ được làm việc bên trong tòa nhà như thế.
Cho đến lúc này vẫn vậy.
"Cốc cốc, mẹ vào lau phòng nhé!"
Đó là mẹ tôi, bà ấy đang chuẩn bị lau nhà, một phần trong công việc cuối tuần. Thường thì trong những lần như thế, tôi lại nằm ườn trên giường hoặc ngồi lên bàn học một lúc. Những khi ấy, tôi lại có dịp trông ra ngoài cửa sổ, như thể đó là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Mẹ tôi, bà ấy ở ngay sau tôi.
"Ngày nào đó, con sẽ lên thành phố, và làm việc trong tòa nhà đó, mẹ ạ..."
Bà ấy không nói gì cả, vẫn mải miết làm tiếp công việc của mình. Không gian yên tĩnh lạ thường.
002
Chuyến xe đầu tiên lên thành phố vào lúc bảy giờ sáng.
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ từ tối hôm trước, mọi vật dụng cần thiết cho một chuyến đi xa. Quần áo, sách vở, dụng cụ sinh hoạt,... Tôi tự hỏi liệu đã đủ chưa nhỉ, hay đúng hơn cảm giác nôn nao lúc này trong tôi thực sự có ý nghĩa gì đây.
Bởi vì hôm nay là một ngày quan trọng với tôi, chỉ riêng tôi.
Hôm nay, ngày tôi chính thức trở thành sinh viên Đại học, và cũng có thể xem là ngày tôi bắt đầu cuộc sống tự lập của chính mình. Ngẫm lại thì ngày hôm nay cũng không quá đặc biệt, và tôi biết sau này chắn chắn sẽ có thêm nhiều ngày như thế nữa.
Tôi không quên nhìn ra cửa sổ lần cuối trước khi bước chân khỏi phòng.
Trên chuyến tàu đông đúc.
Tôi vẫn luôn nghĩ về nó, về cái tháp cao ấy. Dạo trước, tôi chỉ có thể ngắm nhìn nó qua ô cửa sổ phòng chật hẹp, nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ được trông thấy tận mắt cái tháp cao huyền diệu ấy. Nó hẳn hùng vĩ, to lớn và đẹp đẽ hơn nhiều so với khi chỉ trông qua cửa sổ. Cảm xúc lúc ấy thế nào, tôi không rõ, nhưng chỉ nghĩ đến thôi đã làm tôi vui sướng và hào hứng hẳn lên.
"Hôm nay trời nắng đẹp!"
Tôi có hẹn với thằng bạn thân dành ra một ngày để tham quan toàn thành phố.
Tòa tháp đặc biệt ấy, ắt hẳn phải rất dễ nhận ra.
Như có gì đó đang chờ tôi xác nhận sự tồn tại của nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Những người quái dị
Cerita PendekTruyện đã có bản remake nha, bản này mình không viết nữa nhưng vẫn để lại đây. https://www.wattpad.com/story/322198422-nh%E1%BB%AFng-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-qu%C3%A1i-d%E1%BB%8B-remake --- Những mẩu chuyện nhỏ kì lạ trong cuộc sống, được kể bởi những con...