Chap 1: Đại hôn [1]

326 21 0
                                    

Đại Minh, mùa xuân, tháng giêng.


Quốc gia được Hoàng đế cần chính cai quản chăm lo nên ngày càng phồn thịnh. Mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, người người đều biết. Ninh Thành nằm ở phía nam xa xôi, an phận nằm ở đông nam bộ của Minh Triều, giáp ranh với biển, giao thông thuận lợi, hơn nữa người dân lại giỏi về kinh thương cho nên khắp cả Ninh Thành đều tràn đầy vẻ phồn thịnh xa hoa, không nơi nào sánh bằng. Mà hôm nay, khắp đường phố treo đầy đèn lồng đỏ, lọt vào trong tầm mắt đều là sắc mặt vui mừng, hoan hỉ của bá tánh bình dân, có người ngồi xung quanh, có người thì đứng thẳng, ai ai cũng tràn đầy hào hứng bàn luận về hỉ sự ngày hôm nay. Hỉ sự cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng lại là ngày đại hôn cháu nội của Đại Tướng quân trấn thủ biên cương, Thấu Kì Hữu Khiêm.

Nói đến vị đại tướng này, dân chúng Ninh Thành không ai là không khen ngợi, Thấu Kì tướng quân anh dũng , lại không hề kể công kiêu ngạo, rất được tiên hoàng trọng dụng. Trời sinh bản tính lại điềm đạm, nên đã sớm rút lui khỏi quan trường, nhận một chức quan nhàn hạ, cũng xem như là cáo lão về quê, trở về cố hương là Ninh Thành làm một tướng quân trấn giữ thành trì. Tiên đế ghi nhớ công ơn ông cả đời chinh chiến trên xa trường, nên năm nay ban cho ông tước vị nhất đẳng công thần, thể hiện lòng tín nhiệm của hoàng gia đối với lão tướng quân.

Tiếc thay lão tướng quân lại bạc phúc, không có con trai nối dõi tông đường, hài tử duy nhất đã tử trận nơi sa trường, hy sinh vì nước. Lưu lại đứa cháu gái duy nhất, tên là Sa Hạ. Thấu Kì tiểu thư này cũng vô cùng đặc biệt, không những dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mà còn thông minh từ nhỏ, cầm kì thi họa không gì là không giỏi. Càng hơn nữa là, ngày thường nàng chẳng những luôn cư xử phải phép mà tấm lòng còn như Bồ Tát, mỗi tháng đều thí cháo tặng dược, luôn tận tình giúp đỡ dân chúng Ninh Thành. Bá tánh trong thành liền tôn sùng vị tiểu thư tài mạo song toàn lại có tâm địa Bồ Tát này như tiên tử hạ phàm. Còn lão tướng quân thì không cần phải nói đến, đối với đứa cháu gái duy nhất này, ông rất xem trọng, nếu nói ông xem nàng như viên ngọc quý trên tay, thì e rằng còn phải hơn thế nữa.

Việc Thấu Kì tiểu thư bất phàm xuất chúng này xuất giá, làm sao có thể không biến thành chuyện cả thành đều biết đây? Tự hỏi tân lang là ai? Người may mắn lấy được Thấu Kì tiểu thư không ai khác, chính là hài tử từ nhỏ đã được định hôn ước với Thấu Kì gia, cũng là đương kim tân khoa Trạng Nguyên, Chu Tử Du. Nói đến vị Chu thiếu gia này, ban đầu cũng là xuất thân con nhà danh tướng, nhưng chẳng may năm đó xảy ra đảo chính, nhà cao cửa rộng cũng vì vậy mà trở nên sa sút. Chu gia cùng Thấu Kì gia là bà con xa, Thấu Kì gia bất kể lời khuyên can của dòng họ, vẫn giữ vững lập trường, giúp đỡ Chu gia. Chẳng những vậy, lão tướng quân còn chủ trì đại cục, hứa gả đứa cháu gái duy nhất cho Chu thiếu gia, kỳ vọng cùng ưu ái như vậy có thể được xem là chuyện vui sướng nhất thế gian.

Chu thiếu gia nào phải người tầm thường, vừa đỗ tân khoa Trạng Nguyên, đã dám đứng trên đại điện thản nhiên khước từ ý muốn của Thánh Thượng chiêu hắn làm Phò Mã . Đây chính là mạo hiểm không sợ đầu rơi xuống đất. Chu Tử Du lại còn nói trong lòng đã có ý trung nhân, mặc cho cả triều khiếp sợ, thế nhưng Thánh Thượng không hề tức giận. May mắn Hoàng Thượng là một vị minh quân, biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chẳng những không hề trách tội, người lại còn khen ngợi Tử Du trước mặt các bá quan văn võ, không những vậy còn mở kim khẩu tứ hôn, càng làm người người phải chú ý đến đại hôn ngày hôm nay.

Chu phủ lại trở thành thế gia nhà cao cửa rộng như trước, là nhờ vào Chu Tử Du đã dùng mười năm gian khổ đèn sách, một lần nữa khôi phục lại phồn vinh. Ngày nay, trong ngoài sân vườn được bao bọc bởi một màu đỏ thẫm diễm lệ, đèn lồng đỏ treo cao, những giấy cắt hình chữ hỷ được dán đầy khắp các cửa phòng. Các tân khách đã sớm đi vào đại sảnh, bàn luận sôi nổi, tiếng nói cười không ngớt, nói về hôn lễ của đôi trai tài gái sắc này. Nhưng bên trong thư phòng lại có một thiếu niên không hề bị lây nhiễm bởi không khí náo nhiệt bên ngoài của mọi người. Mặc dù hắn đã khoác lên mình bộ hỷ bào đỏ thẳm, những hoa văn trước ngực áo được may bằng tơ vàng vô cùng tinh xảo, càng làm tăng thêm sự vui mừng của ngày đại hỷ. Thế nhưng đôi mắt hắn lại xuất hiện vô số tơ máu, hậu quả do những đêm dài mất ngủ, còn khuôn mặt thì lại mang theo vẻ u sầu khó nói.

Hắn chính là nhân vật chính trong ngày đại hôn hôm nay, tân khoa Trạng Nguyên, Chu Tử Du. Chu Tử Du lòng tràn đầy mâu thuẫn, hôm nay chính là việc hắn không muốn đối mặt nhất, hắn cùng Sa Hạ bái đường thành thân, từ sâu thẳm đáy lòng làm sao hắn có thể không muốn. Hắn yêu nàng, yêu nàng từ bé, khi hắn vừa mới quen biết tiểu muội này, yêu nàng từ những lần nàng luôn từng bước từng bước một đi theo phía sau hắn, ngọt ngào gọi một tiếng Tử Du biểu ca. Cho đến khi nàng lớn, hắn lại càng không thể không động lòng trước một nữ tử có dung mạo xinh đẹp xuất chúng như vậy. Khi hắn mười tuổi hắn biết được nàng sẽ là thê tử của hắn, thê tử là gì? Lúc trước hắn từng hỏi phụ thân như vậy, phụ thân nói cho hắn biết, đó chính là một người sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh hắn. Khi đó hắn vui vẻ nở nụ cười, chỉ cần Sa Hạ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, thì hắn sẽ không sợ bất cứ điều gì, chỉ là lúc ấy hắn không hề để ý, trong đáy mắt của phụ thân có chút bồn chồn.

Sau đó, hắn rốt cục hiểu được sự bồn chồn ấy là do nguyên cớ gì, năm hắn mười bốn tuổi, vào một ngày hè oi bức nóng nực, hắn lại sảng khoái nghênh đón chân tướng trớ trêu làm thay đổi vận mệnh cả đời của hắn. Đáng lẽ hắn chỉ muốn cùng Sa Hạ vẽ một bức tranh, nhưng khi vừa đứng dậy lấy bút lại nghe thấy nữ nhi bên cạnh đột nhiên bật tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói biểu ca bị thương. Cũng may mẫu thân hắn xuất hiện kịp lúc, trấn an Sa Hạ xong lại kéo hắn vào trong phòng. Đoạn đối thoại sau đó với mẫu thân làm cho hắn cả đời khó quên. Song thân của hắn vì muốn chấn hưng gia tộc, nên để cho hài nhi duy nhất nữ giả nam mười bốn năm. Từ nhỏ đến lớn, không có một ai nói qua với hắn, hắn thật ra là nữ nhi. Chân tướng này nực cười biết bao, nàng trải qua một cơn bạo bệnh một tháng, suy nghĩ suốt một tháng nàng mới có thể chấp nhận số phận an bài, từ đó trở đi, nàng cự tuyệt không cho Sa Hạ đến gần. Nàng không để ý đến tiểu cô nương nhỏ hơn nàng bốn tuổi, đôi mắt mỗi ngày đều chứa đầy lệ quang, luôn trốn ngoài cửa lặng lẽ dõi theo nàng, nàng vẫn tỏ ra hờ hững vô tâm. Mãi cho đến khi, Sa Hạ từ bỏ mới thôi.

Nàng vốn định sau khi thành niên sẽ tìm cách hủy bỏ hôn sự này, cũng không nghĩ rằng trời không toại lòng người. Bốn năm sau, phụ thân của nàng do thường xuyên đau ốm mà tạ thế, phụ mẫu tình thâm nghĩa trọng, nửa năm sau, mẫu thân cũng theo phụ thân rời bỏ nàng, trước khi tạ thế mẫu thân còn bắt nàng phải lập lời thề tuyệt đối không được hủy bỏ hôn ước, vì đại nghiệp chấn hưng gia tộc. Đó là mẫu thân của nàng, tuy rằng đây là chuyện tàn nhẫn nhất đối với nàng, nhưng làm sao nàng có thể lạnh nhạt cự tuyệt lời dặn dò trước khi chết của mẫu thân. Nên nàng đành phải trái lương tâm mà gật đầu đáp ứng, dù cho tâm tư muốn hủy bỏ hôn ước của nàng vẫn chưa dứt. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng dùng mọi cách để bái sư học nghệ, đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm các nhân sĩ văn học nổi tiếng đương thời, khi nàng học thành tài trở về đã là chuyện của bốn năm sau đó. Mà chuyện đầu tiên nàng làm sau khi quay về chính là đi Thấu Kì gia bái phỏng.

Thấu Kì lão gia tính tình nóng nảy, vừa thấy tôn tế nữ tương lai hai mươi hai tuổi mới trở về, trong lòng chứa đầy lửa giận, vừa thấy nàng đến liền chửi ầm lên, thúc giục nàng trước hết mau chóng thành hôn. Ngay lúc nàng muốn yêu cầu hủy bỏ hôn ước, lại nhìn thấy Sa Hạ. Một thiếu nữ mười tám tuổi, nét đẹp của một thiếu nữ sắp trở thành nữ tử đều toát ra từ người nàng. Tóc đen xỏa dài được búi lên một cách đơn giản, thân mặc một bộ váy dài màu thủy lam, bộ dáng thanh nhã thoát trần phối cùng dung nhan tuyệt sắc. Dung mạo của nàng càng đẹp hơn khi mang theo sự kinh hỉ lúc gặp lại Chu Tử Du, bất quá cảm xúc ấy lại thoáng qua như một lần chớp mắt, nàng chậm rãi hướng về phía Tử Du chào hỏi, vẫn là câu Tử Du biểu ca, nhưng không phải thanh âm ngọt ngào, tinh tế khi xưa, thay vào đó là thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, Chu Tử Du nghe thấy liền hoàn toàn hồn bay phách lạc, lời nói thoái hôn kia đã sớm biến mất không còn thấy tung tích, chỉ lưu lại vẻ mặt thất thần của nàng.

Chu Tử Du nghĩ đến đây mới hoàn hồn lại, bất đắc dĩ nở nụ cười. Sa Hạ, nếu nàng không đáng yêu đến vậy, có phải ta sẽ dễ dàng buông nàng ra hơn không? Cũng chỉ có nàng, từ khi ta còn nhỏ đã chiếm một địa vị trong lòng ta mà không có bất kì ai có thể dao động được. Trở về Ninh Thành được nửa năm, mỗi khi nàng lấy hết dũng khí, muốn đi đến Thấu Kì phủ nói rõ ràng, thì Sa Hạ lại xuất hiện, luôn mang theo ý cười nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng đem toàn bộ suy nghĩ vứt ra sau đầu. 

Không cần nhiều lời hoa mỹ, chỉ cần một câu của Thấu Kì Sa Hạ cũng đã đủ làm cho Chu Tử Du nàng không thể quên, cũng không thể buông. Ba tháng trước, nàng quyết định thượng kinh đi thi, mà Thấu Kì Sa Hạ chỉ nói duy nhất một câu, chính là cứ cách bảy ngày phải gởi một phong thư về, khi đó nàng không biết bị cái gì mê hoặc tâm trí, cứ như vậy ngây ngốc gật đầu đồng ý, thẳng cho đến khi nàng rời khỏi Ninh Thành mới hoàn hồn lại, nàng còn nhớ rõ, ngay cả Tiểu Ngũ Tử từ nhỏ luôn đi theo bên cạnh nàng cũng cười bảo nàng là một kẻ sợ vợ.

Nhưng nàng liền bởi vì hai chữ này mà âm thầm vui vẻ chờ đợi, Sa Hạ sẽ là thê tử của nàng sao?


------------------------------------------------------------------------------------

Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào đây? Có thể hôn lễ sẽ không được diễn ra? Liệu Chu Tử Du sẽ xử lí ra sao? Cùng đón chờ chap tiếp theo nha cả nhà yêu <3

Mọi ý kiến đóng góp mình xin tiếp nhận, chỉ có gạch đá thì vứt ra ngoài kia!


Thân !


[SHORTFIC - SATZU/TZUSA] AI ĐỢI AI? (chuyển Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ