Những đêm dài la liệt và sáng sớm tinh mơ, đoàn quân trẻ không có ý định dừng lại, nói đúng hơn là một khi Choi Soobin chưa bỏ cuộc thì không ai được phép làm chuyện đó. Hai, ba trong số những người theo sau từng im ỉm quay đầu về ngôi làng họ vừa ra đi, kết cục là họ đã "ra đi" thật sự, theo nghĩa đen. Choi Soobin giơ cao thanh kiếm sắc lẹm với ánh mắt không chút gì hối hận, họ chỉ còn biết nhìn theo cánh tay hắn và cảm nhận đầu mình lìa xuống khỏi chiếc cổ. Dòng máu tươi cứ thế chảy như một thứ chất lỏng đặc quánh, bện lại và long lanh dưới ánh sáng dịu nhẹ, lạnh tanh của vầng trăng cao ngút ngàn.
"Khôn sống mống chết."
"Hoặc là ra đi tại lâu đài trong vinh dự, hoặc là bẹp dí và vỡ vụn dưới bàn tay ta - nhục nhã, khốn kiếp."
Những kẻ khác đứng đực cả người, trân trân nhìn về phía đồng đội - giờ đây chỉ còn là cái xác không đầu. Có kẻ suýt khóc thành tiếng, có kẻ sợ xanh mặt, hậu môn khép lại và kiềm chặt hơi thở. Có kẻ chỉ yên lặng, nuốt nước miếng đến khan cổ họng.
Hắn chõ kiếm thẳng tới cái bóng cao lớn của toà lâu đài phía trước, đoàn quân đã sắp đến nơi rồi.
*
"Anh ơi."
"..."
"Nếu như có nghe được em gọi thì tỉnh dậy nhanh nhé, em nhớ anh."
Nó mệt nhoài người và dần dần chìm vào vô vọng khi những tháng ngày Yeonjun im lìm trên chiếc giường cứ thế tăng lên. Anh không chịu ăn, cũng không chịu đáp lại lời nó, anh chỉ êm êm, đều đều ngủ sâu một giấc rất lâu. Beomgyu định bụng để anh ở cạnh thêm vài ba ngày nữa, hố đất bên sông cũng đã được xới lên, trực chờ một xác người lấp đầy ở đó. Nó khóc hết nước mắt để có thể tiếp tục rên rỉ nỉ non anh tỉnh dậy, nếu không là gào thét, lắc mạnh vai anh như lúc trước thì cũng là thâm tâm thực sự hoá điên mất rồi.
Kể từ khi anh đến, Beomgyu đã tạo thành thói quen cho bản thân, mỗi ngày làm hai phần thức ăn một bữa, đồ ăn trong đó, tất cả cũng là số chẵn. Nó sẽ chia cho anh phần y hệt như mình, có đôi lúc nhỉnh hơn vì nó yêu anh nhiều lắm, anh biết chứ. Những thứ quần áo hay giày đều ít ỏi - đồ của anh dù mù dở vẫn tay xách nách mang từ làng về thuở xa lắc xa lơ nào đó, đến hiện tại đã có thể đếm được bằng năm. Cả khi anh có nằm yên như thế, nó vẫn sẽ đều đặn nấu hai phần, giặt quần áo cho cả hai người, giao tiếp và trò chuyện, mặc kệ anh đáp lại hay không. Beomgyu làm tất cả mọi thứ để tự hoặc định rằng anh vẫn đang sống, cạnh bên và yêu thương nó như những ngày đầu tiên.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.
"Yeonjun."
"Hôm nay em cảm thấy lạ lắm anh. Trời tối sầm lại rồi, như thế này chắc cũng sắp giông."
"Em sợ, mưa mãi mà không ngớt. Mưa cũng làm em buồn nữa, có phải là anh đang khóc nên ông trời cũng khóc theo anh không?"
"Đáng lẽ ra ông trời nên thương xót em nhiều như thế..."
"Suỵt, Yeonjun! Em còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa."
"... cả tiếng bước chân."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TXT || YeonGyu] Medusa - Μέδουσα
FanfictionMột câu chuyện cổ tích không có thật về quỷ dữ và tình yêu của nó. -------------------------- Story cover credit: PicsArt free photos (edited by mytth_). Pictures credit: PicsArt free photos