Chương 5 [H]

430 33 3
                                    


-" Nhưng...nhưng em nóng a~. Hạo Hiên... giúp em đi mà~" Tống Kế Dương làm nũng với Vương Hạo Hiên.

Vương Hạo Hiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là gần 1 giờ sáng rồi, còn có hiệu thuốc nào quanh đây còn mở cửa chứ. Và anh cũng nhận ra rằng bé cừu nhà mình một mình đi uống giải sầu, không cẩn thận lại bị người ta chuốc xuân dược rồi mời uống, quá ngây thơ nên cứ như vậy uống, chẳng thèm để ý. Cũng may đây còn là người quen của anh biết, chứ nếu không thì anh không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Đang nghĩ cách giải xuân dược cho bé cừu nhà mình thì đã thấy Tống Kế dương trút sạch quần áo tên thân mình xuống từ bao giờ, trên người cậu bây giờ đúng nghĩa là không một mảnh vải che thân, đang ngồi chếch chân ra thành hình chữ W ngay trên giường anh, tay còn chuyển động lên xuống nơi cự vật nhỏ bé kia để tự thỏa mãn, nhưng rồi cậu nhận ra rằng nó chẳng thể đủ được, vĩnh viễn không thể đủ được, nhất là khi đã bị chuốc xuân dược.

Vương Hạo Hiên quay lại nhìn bé cừu nhà mình như vậy đột nhiên có chút giật mình mà chửi thề một tiếng. Nhưng chẳng nhẽ lại cứ để cậu tự dày vò như vậy sao, không được, vậy là bao nhiêu những gì đó gọi là liêm sỉ hay sĩ diện vứt hết qua một bên đi, giúp bé cừu nhỏ nhà mình đã.

Nghĩ rồi, anh tiến tới chỗ Tống Kế Dương đang ngồi mơ màng trên giường, tay cậu vẫn không quên chuyển động lên xuống để làm cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Vương Hạo Hiên tiến sát mặt lại với mặt Tống Kế Dương ôn nhu hỏi:

-" Dương Dương,em yêu ai nhất"

Tống Kế Dương dời tầm mắt của mình, ngửa mặt lên nhìn Vương Hạo Hiên, nhỏ giọng đáp:

-" Em yêu Vương Hạo Hiên nhất a~ Nhưng tên đầu gỗ ấy chắc không biết đâu... hức..." Tống Kế Dương đang nói đột nhiên lại khóc

Vương Hạo Hiên thấy vậy bèn vội vàng lấy tay gạt nước mắt của cậu đi rồi nói:

-" Vậy nếu bây giờ. Tên đầu gỗ đấy nói yêu em, liệu em có chấp nhận không" ?

Tống Kế Dương bị hỏi bất ngờ đúng lúc thần trí đang mơ màng, nhưng vẫn cố gắng dùng nốt chỗ tỉnh táo còn sót lại cuối cùng rồi gật đầu thật mạnh nói:

-" Có chứ, em vẫn yêu anh ấy mà. Mà anh là ai a~"

Vương Hạo Hiên mỉm cười để lộ chiếc răng nanh nho nhỏ rồi lưu manh nói:

-" Anh hỏi em câu cuối. vậy nếu bây giờ anh nói anh là Vương Hạo Hiên, là tên Vương đầu gỗ em nói, liệu em có tin không"

Tống Kế Dương mơ màng chỉ có thể nói được một chữ "A" thì đã bị Vương Hạo Hiên đè xuống duới thân, đoạt lấy đôi môi anh đào kia mà hôn xuống.

Môi lưỡi dây dưa, lưỡi Vương Hạo Hiên tiến sâu vào khoang miệng của cậu, luồn lách vào sâu bên trong tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ còn đang rụt rè trốn chạy của cậu mà cuốn lấy. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, nước bọt của ai với ai đã chẳng còn phân biệt được nữa rồi, nước bọt theo dọc khóe miệng của cả hai mà chảy dọc xuống, tiếng chóp chép vang lên dâm mỹ. Tống Kế Dương bị hôn cho tới khi cả nguời mềm nhũn, bị rút cạn dưỡng khí bèn xụi lơ dựa vào người Vương Hạo Hiên thì môi lưỡi của cả hai mới luyến tiếc mà rời nhau ra, trước khi buông hoàn toàn môi của cậu ra, anh còn không quên dùng răng cắn nhẹ vào môi cậu một cái.

[QYXY/Hiên Dương] Cừu nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ