Sáng sớm hôm sau, Jimin đã rời khỏi gian phòng, Chaeyoung mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, sau đó nhìn chung quanh một cái, là gian phòng tối hôm qua mình ở.
Chaeyoung cảm thấy thân thể kỳ quái, rõ ràng là không ăn, trong dạ dày sao lại ấm áp, thân thể cũng không mệt mỏi như vậy. Chaeyoung đi xuống giường, thận trọng đi xuống lầu, nhìn xung quanh không thấy có bóng dáng của Jimin, mình nên trốn. Nghĩ tới liền theo cầu thang đi xuống, thời điểm đi ngang qua bàn ăn, lại bắt đầu buồn nôn, bụm miệng của mình lại liền bắt đầu xoay người, đã nhìn thấy một đôi dép trên cầu thang.
Chaeyoung theo giày nhìn lên, quả nhiên Jimin đang đùa giỡn nhìn mình, Chảyoung vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhìn ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng. Không dám nhìn thẳng anh, Chaeyoung tự mắng mình ở trong lòng là vô dụng.
Jimin phác hoạ khóe miệng, đây là Tiểu Lạc Tiêu trước đây sao? Đó là cái vẻ mặt gì đây, vậy mà lại đang sợ, đang phát run. Jimin có chút hăng hái hướng cô đi tới.
Chaeyoung thấy anh chạy mình tới, vội vàng vươn tay ngăn trở sau đó lui về phía sau."Anh, anh đừng tới đây, tôi cho anh biết, anh, anh đừng tới đây."
Giọng nói của Chaeyoung cũng run rẩy. Cô thật sự sợ anh rồi, người đàn ông này tuyệt đối nguy hiểm, tàn nhẫn như vậy chuyện gì cũng đều làm được, sẽ không giẫm mình thành hoành thánh chứ?
Jimin dừng bước nhìn cô giống như sói lớn nhìn con cừu non nhỏ, nụ cười khóe miệng sâu hơn, sau đó nói:
"Tiến vào trong lòng tôi, nếu không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì, cô tốt nhất chớ chọc tôi tức giận."
Chaeyoung run lên, cắn môi, mắt liếc địa phương tán lạc ngày hôm qua một cái, thân thể mềm nhũn sắp ngã xuống. Jimin nhanh tay lẹ mắt, một cánh tay dài liền đem ôm cô trở lại. Jimin cười tà nhìn Chaeyoung nhắm mắt lại.
Chaeyoung mở mắt, mắt cũng không dám nhìn những địa phương kia."Còn có lối ra khác sao?"
Jimin sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười phóng đãng.
"Không có, chỉ có một cửa chính."
"Cô sau này còn dám cùng tôi làm loạn sao?" Jimin nâng khuôn mặt của Chaeyoung lên, tà mị cười.
Chaeyoung chỉ mím môi môi anh đào không nói lời nào, nhưng cũng đủ chứng minh suy nghĩ của cô, nếu là trước kia cô tuyệt đối sẽ phản bác lại. Jimin nhìn cằm cô còn có chút tím bầm, ngón tay vuốt ve phía trên mấy cái.
Rốt cuộc cô gái vẫn không đấu lại người đàn ông, nhất là người đàn ông có lòng thâm sâu và vô cùng phúc hắc.
"Ngoan ngoãn, sẽ ít đau khổ. Tôi thích phụ nữ nghe lời." Jimin vuốt ve mái tóc dài của Chaeyoung nhẹ giọng nói ra.Quả thật Jimin đối với phụ nữ dịu dàng chỉ khi có điều kiện tiên quyết là anh sủng ái người phụ nữ đó. Một khi đi qua, anh tuyệt đối trở mặt vô tình. Một cước đá văng.
Chaeyoung không nói, nhìn Jimin suy nghĩ hồi lâu nói:
"Rốt cuộc lúc nào anh mới thả tôi đi?"
Quả nhiên, lời vừa nói ra, ánh mắt Jimin nửa hí, giọng cảnh cáo.
"Cô gái, đã nói, đừng chọc giận tôi, tôi chơi ngán cô tự nhiên sẽ buông tay. Chỉ là giống như cô vậy, phụ nữ của tôi không thể rời đi, ngược lại nếu không có, thì tạm thời tôi sẽ không bỏ qua cho cô rồi. Nếu như muốn mau chóng rời đi, vậy thì học những cô gái kia, không lâu tôi sẽ thả cô."
Trong lòng Chaeyoung tức giận, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Jimin, quả nhiên trong xương vẫn còn chút quật cường. Jimin cũng nhìn thấy tức giận trong mắt cô.