Chap 13: "Cứu anh!"

1.8K 200 1
                                    

Một lần nữa, cậu lại đứng trước cánh cửa sắt ấy, đưa mắt ngắm nhìn nó đến ngán ngẩm. Nhất định đây sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy cánh cửa này. Và cả cái mùi gỉ sét âm ẩm ấy nữa, nó vẫn luôn luôn khiến cậu cảm thấy thật khó chịu mỗi khi ngửi vào. Nhanh chóng đẩy mạnh cánh cửa, thầm hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí cho bản thân, ngày hôm nay cậu chắc chắn phải giải thoát cho chính mình.

"Ngươi về đây lại có chuyện gì? Nó phát hiện ra ngươi rồi à?"

"Không có ai phát hiện hết. Tôi chỉ đến để nói là tôi sẽ không làm nữa."

Cậu dứt khoát nói trước khi hắn kịp buông thêm một từ nào tiếp theo. Cả hai cùng lúc im lặng, bây giờ thì hắn chỉ nhìn chăm chăm vào cậu bằng một ánh mắt hiểm ác. Nhưng rồi đột nhiên hắn lại bật cười, hắn cười một cách điên dại không nguyên do khiến cậu dường như chỉ biết mở mắt nhìn hắn.

"Ngươi bảo ngươi sẽ không làm nữa à? Điều gì khiến ngươi quyết định như thế hả?"

Nói rồi hắn vứt hai chân xuống khỏi bàn và đổi tư thế, chuyển sang ngồi thẳng đối diện với cậu. Đôi mắt của hắn vẫn như thế, vẫn đen ngầu như thể đang chứa đựng cả mười tám tầng địa ngục nơi đáy mắt.

"Ông không cần biết. Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm nữa."

Cậu quả quyết, ánh mắt rực lửa đăm đăm nhìn hắn. Còn hắn thì lại lần nữa phá lên cười như một kẻ điên, cậu chau mày nhìn người đàn ông trước mặt mình, hắn ta bị điên à?

"À...ta biết rồi, ngươi phải lòng đứa nào rồi chứ gì?"

"Tôi không có!"

Cậu cự cãi, hơi hạ tông giọng một chút ở cuối câu bởi vì cậu chắc rằng trạng thái của hắn bây giờ có thể sẽ gây nguy hại cho mình bất cứ khi nào.

"Xem nào, vậy là bản chất khi xưa của ngươi đã trở lại rồi đúng chứ nhỉ? Chà..."

Hắn nói rời rạc từng chữ, đồng thời chậm rãi bước đến chỗ cậu. Dù ở đây ánh sáng không thể lọt vào nhiều nhưng cậu vẫn có thể thấy được khóe môi của hắn vừa nhếch lên một đường cong nhẹ trông thật quỷ quyệt.

"Ông nói cái gì?"

Cậu hỏi lại, những gì hắn vừa nói cậu đều không hiểu. Cái gì "bản chất khi xưa" rồi đến "trở lại". Ai đã trở lại?

"Ta nói, con người yếu đuối nhu nhược khi xưa của ngươi đã trở lại rồi. Được thôi, ta sẽ...tăng mức cao lên một chút, à không, nhiều một chút."

Hắn chêm thêm vài từ vào để cậu có thể "dễ hiểu" hơn. Với ánh mắt khát máu như một con thú hoang, hắn tiến đến sát rạt cậu, gần đến độ khiến cậu phải lập tức dè chừng mà bước lùi lại. Nhưng càng lùi thì hắn lại càng bước nhiều thêm, đến khi hắn đã dồn hẳn cậu vào chân tường.

"Ông tính làm gì?"

Ánh nhìn hoảng sợ của cậu đối diện với đôi mắt sắc bén của hắn. Cơ thể cậu dường như không kiểm soát được mà run lên bần bật, nhưng cậu vẫn phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không cậu sẽ trở thành một chú nai tơ dưới móng vuốt của kẻ săn mồi mất.

[Longfic SEVENTEEN] Hoa Năm Cánh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ