Chương 61

5.6K 201 12
                                    

Lời nói của cô rất dài, một lát sau lại nói: "Được rồi, dù sao tôi cũng không có lời gì hay để nói, quanh co lòng vòng cũng không hợp với tôi. Thật ra ý của tôi rất đơn giản, đây là việc mỗi người đều phải trải qua, có một ngày tôi cũng sẽ giống như anh, anh chỉ là phải trải qua sớm một chút thôi. Anh không thể cứ ôm hận ý cùng không cam lòng mà sống, đem tình lực đặt ở những việc anh có thể làm sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút."

Nói đến đây xem như kết thúc, tuy rằng cô cảm thấy chính mình nói năng có chút lộn xộn, cũng không thấy có thể an ủi được anh, nhưng cô cũng đã cố hết sức.

Chẳng qua cô hoàn toàn không nghĩ tới, chính mình đứng đắn an ủi như vậy, đối phương cư nhiên là nhàn nhạt mà liếc xéo cô, nói ra một câu: "Tôi đây liền đem tinh lực đặt ở trên người em."

Giang Gia Niên: "???"

"Em muốn cho tôi cảm thấy nhẹ nhàng sao?"

".....Việc này có liên quan gì sao?"

"Đương nhiên." Hạ Kinh Chước nghiêm túc nói từng chữ một, "Hiện tại việc có thể làm tôi lên tinh thần cũng chỉ có theo đuổi em."

Hạ Kinh Chước người này trời sinh không thích giao tiếp. Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, anh thành thục sớm, từ nhỏ đều vô cùng lão thành, đối với ai cũng đều lạnh như băng. Khi còn nhỏ, bộ dáng tiểu đại nhân của đứa nhỏ sẽ làm người yêu thích, nhưng trưởng thành rồi, người đàn ông cự người ngàn dặm liền có chút dọa người.

Sống đến 27 tuổi, đa số mọi người đều vẫn là người trẻ tuổi, nhưng Hạ Kinh Chước lại cảm thấy chính mình già rồi.

Giang Gia Niên luôn nói cô lớn tuổi hơn anh, nhưng đó cũng chỉ là bên ngoài thôi. Trên tâm lý, Hạ Kinh Chước tựa như người trung niên đang từ từ già đi.

Mọi người bởi vì anh ưu tú mà kính trọng cùng sùng bái anh, lại không thể bởi vậy mà thuyết phục chính mình rằng anh là người dí dỏm hài hước dễ ở chung. Hạ Kinh Chước cũng không có tâm tư đi làm chính mình trở nên dễ ở chung, càng hòa hợp với tập thể kia một chút, thật sự quá mệt mỏi. Anh tình nguyện cô độc một mình cũng không muốn thay đổi chính mình đi đón ý nói hùa với những người kia, làm chính mình biến thành cái loại người bát diện lung linh, chẳng sợ như vậy sẽ không có bạn bè, sẽ cô độc.

Nhưng chính là không muốn nhân nhượng, không muốn thay đối như vậy, chấp mê bất ngộ như anh, lại nguyện ý biểu lộ tâm tình với Giang Gia Niên, thể hiện một mặt khác của anh.

Giang Gia Niên không nhớ rõ ngày đó trở về như thế nào.

Cô chỉ nhớ ngày đó sau khi Hạ Kinh Chước nói xong lời đó liền ôm lấy cô, cô đã gặp qua không ít đàn ông, anh tuấn cũng không ít, nhưng chưa từng thấy loại hương vị như thế này trên người bất kỳ ai. Anh kể cả không nói lời nào, chỉ im lặng mà ôm cô, cũng có một cỗ mị lực khó có thể kháng cự dung nhập vào xương tủy cô, làm cô lâm vào mê muội thật sâu.

Giang Gia Niên cảm thấy thật không an toàn, giống như chính mình nếu như tiếp tục hãm sâu trong đó, xuất phát từ tự bảo hộ chính mình, cô muốn tránh thoát cái ôm của anh, nhưng anh trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.

(EDIT - HOÀN) CÓ CƠ HỘI THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU - TỔNG CÔNG ĐẠI NHÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ