Chương 5: Quà sinh thần thật bất ngờ

3 1 0
                                    

Tứ hoàng tử này không ai khác chính là Chu Nguyệt Dạ, người đã bị hãm hại 10 năm trước cũng là người mà Cửu Hồ thương nhớ và cũng thương nhớ Cửu Hồ

Từ lúc rời khỏi núi Cửu Linh, Nguyệt Dạ luôn tìm cách trở lại đó lần nữa nhưng khó hiểu nhất là không ai biết trên đại lục này lại có một ngọn núi tên là núi Cửu Linh. Vậy lúc trước hắn làm sao mà tới được đó vậy?

10 năm trước người hành thích hắn lại không phải là một người bình thường, rốt cuộc là vì sao? Những câu hỏi này hắn đã lập đi lập lại trong đầu 10 năm rồi nhưng vẫn không thể nào giải đáp được

"Ồ hoàng đệ ta lại nhớ vị công chúa nào rồi!"

Nam nhân mặc y phục màu đỏ đi vào, trên môi nở nụ cười tươi rói, Chu Nguyệt Dạ vừa nghe đã nổi da gà đầy mình rồi. "Huynh có thể nào không nói những câu giễu cợt như vậy không?"

"Cũng được. Nhưng ta thật thắc mắc, đó là ai vậy?"

Người lúc nãy chính là Nhị hoàng tử - Chu Nguyệt Chân, người phóng đãng nhất trong 10 người, tên này vô cùng vô lại nhưng lại dễ dàng bị một mỹ nhân thu phục trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều rồi

"Đệ không trả lời được không? Từ khi huynh biết hầu như ngày nào cũng hỏi đệ câu này. Đệ nhớ đã trả lời rất nhiều rồi không phải sao!"

Nhị hoàng tử cười ha ha ngồi xuống đối diện Chu Nguyệt Dạ, vừa ngồi xuống đã nghe giọng của cung nữ vang lên. "Tham kiến Nhị hoàng tử phi!"

Chu Nguyệt Chân vừa nghe về ái phi của mình liền đứng dậy nhường chỗ. "Ái phi ái phi, nàng sao lại đến đây a?"

"Chàng hỏi làm gì."

Nói rồi quay qua nhìn Nguyệt Dạ mỉm cười lấy trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc màu xanh đặt lên bàn, nói. "Đây là quà sinh thần ta tặng cho đệ. Xem thử đi!"

"Đa tạ nhị tẩu!"

Chỉ là Chu Nguyệt Dạ không muốn lằng nhằng với lại hắn cũng thường xuyên gọi Y Thược - Nhị hoàng tử phi là nhị tẩu rồi nên không có gì bất kính cả

Nguyệt Dạ cầm hộp ngọc lên xem, bên trong là một cây trâm bằng ngọc thạch màu đỏ, rất tinh xảo có lẽ rất khó làm. "Tại sao lại tặng đệ cái này?"

"Thì ta muốn đệ tặng nó cho người đệ yêu. Cũng giống như hoàng huynh của đệ, muốn ta gả cho hắn nên tặng ta chiếc nhẫn này!"

Y Thược cười hạnh phúc đưa tay lên, Nguyệt Dạ không nói gì, Y Thược cũng biết chuyện của Nguyệt Dạ nên có khuyên vài câu. Từ khi nghe đến núi Cửu Linh thì nàng đã biết Nguyệt Dạ nên từ bỏ hy vọng đi là vừa, bởi vì nơi đó không phải người thường có thể thấy có thể vào

"Tẩu luôn nói nơi đó là nơi đặc biệt. Vậy tại sao tẩu lại biết?"

"Chuyện này đệ không nên biết. Ngay cả hoàng huynh của đệ ta còn không nói. Đệ chỉ có hy vọng là cô gái đó bằng lòng ra khỏi núi Cửu Linh mà thôi!"

"Cũng không còn sớm, ta dẫn phu quân của ta về đây!!"

Y Thược cười tươi kéo Chu Nguyệt Chân rời khỏi tẩm cung của Nguyệt Dạ. Chu Nguyệt Chân biết Y Thược có rất nhiều bí mật giấu y nhưng y không hỏi bởi vì chỉ cần Y Thược bằng lòng bên y thì cho dù có chuyện gì y cũng chấp nhận

(Huyền huyễn/Hồ Ly) Truyền Thuyết Cửu Linh Hồ LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ