Chỉ là không có nếu như, thời gian như trước đang trôi qua, tìm người cũng cấp bách. Mà Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi lúc này đang dưới gốc đại thụ ngồi xếp bằng chữa thương, mãi đến tận sắc trời phát sáng, Hạ Tâm Nghiên mới đình chỉ thay Văn Uẩn Nhi chải vuốt kinh mạch. Nguyên bản tiểu cô nương tổn thương khắp người đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, được linh dược cấp tám bồi bổi, cho nên cũng không lưu lại bất luận dấu vết gì
Nhưng là vẫn không làm tan đi sự đau lòng của Hạ Tâm Nghiên, nàng từ trong túi chứa đồ lấy ra một bộ xiêm y màu vàng nhạt, chuẩn bị giúp Văn Uẩn Nhi thay quần áo.
Đưa tay đem y phục không lành lặn trên người nàng cởi xuống, chờ nhìn tới tiết y bên trong, Hạ Tâm Nghiên phát hiện tay của mình có chút không nghe sai khiến, tim đập cũng có chút hỗn loạn.
Nàng ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một phen, dùng sức vỗ xuống tay của chính mình, "Thực sự là, đều là nữ tử, có gì phải căng thẳng chứ!"
Lời tuy như vậy, tim đập nhưng lại càng lúc càng nhanh, nàng nhanh chóng mở ra vạt áo, cởi xuống nàng ấy áo lót, thiếu nữ khí tức thanh tân ôn nhuyễn lập tức phả vào mặt, Hạ Tâm Nghiên con mắt quét đến da thịt trắng nõn như ngọc kia, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Thân thể mềm mại trắng mịn dán ở trong ngực của nàng, ngón tay chạm tới da thịt phấn nộn quả thực có thể tan thành nước, nhượng nàng trong lúc nhất thời có chút ngẩn ra, con mắt không khống chế được nhìn trước mắt phong cảnh mỹ lệ.
Đại khái là có chút lạnh, Văn Uẩn Nhi không nhịn được rụt thân thể, động tĩnh nhỏ của nàng nhưng cũng đủ làm Hạ đại tiểu thư hoàn hồn. Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu, vội vàng đem y phục sạch sẽ giúp nàng mặc vào.
Xong đâu đấy, buộc tốt đai lưng cho người trong lòng, Hạ Tâm Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện đã ra một thân mồ hôi! Thay đổi tư thế thoải mái đem Văn Uẩn Nhi ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu của nàng, Hạ Tâm Nghiên nhịn không được duỗi tay vuốt vuốt nàng cái mũi nhỏ, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu hỗn đản, ta xem như đã bại trong tay muội rồi."
Nàng từng nghĩ tới nếu Văn Uẩn Nhi không muốn, nàng sẽ không miễn cưỡng muội ấy, nhưng trải qua chuyện này nàng liền quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không buông tay. Loại cảm giác đó quá đau khổ, nàng không nghĩ lại chịu đựng, cho dù mất hết mặt mũi, nàng cũng phải đem người đoạt được!
Liền ở Hạ Tâm Nghiên không ngừng suy tư, như thế nào mới có thể đem Văn Uẩn Nhi quải tới tay, người trong ngực liền giật giật, Hạ Tâm Nghiên vội vã cúi đầu vui mừng nhìn Văn Uẩn Nhi, quả nhiên nàng mí mắt run rẩy, mở mắt ra. Hạ Tâm Nghiên thấy nàng mở to hai mắt, chớp đều không chớp nhìn chằm chằm mình, thấp giọng nói: "Uẩn Nhi, thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái?"
Kết quả câu này vừa dứt, Văn Uẩn Nhi miệng cong lên, nước mắt từ trong đôi mắt không ngừng tràn ra, con mắt sương mù mông lung thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Tâm Nghiên, nhượng Hạ Tâm Nghiên trong lòng đau đớn. Vội vã ôn nhu hống nàng: "Tiểu Uẩn Nhi ngoan, không sao rồi, không sao rồi, có phải là còn nơi nào đau, muội nói với ta, không khóc, không khóc a."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit]Tu chân tu duyên chỉ vì nàng - Thời Vi nguyệt Thượng
General FictionThể loại: BH/ Cổ đại/ Tiên hiệp tu chân/ Ngọt văn/ Yêu sâu sắc/ Công sủng thụ/ 1v1/ HE Độ dài: raw 167 chương Hoàn. Nhân vật chính: Mặc Quân x Thư Khinh Thiển (Thành thục lạnh lùng công x Ôn nhuận si tình thụ) CP phụ: Hạ Tâm Nghiên x Văn Uẩn Nhi, Th...