Chapter 17 : Quá khứ là gì ?

234 31 0
                                    

Thanh kiếm trắng chém trúng vai tôi.

Đường kẻ mảnh ở góc trên bên trái tại vai của tôi ngắn lại một chút. Cùng lúc đó một bàn tay lạnh ngắt sượt qua ngực tôi.

Đường kẻ màu đỏ đó, được gọi là " vết thương ", là thứ tượng trưng cho sinh lực còn lại của tôi, vẫn còn hơn hơn một nửa, cụ thể là 80%. Mà không, nói như thế chưa chính xác cho lắm. Ngay lúc này tôi tiến gần đến cái chết thêm 20% nữa.

Tôi lùi lại trước khi kẻ địch kịp vung kiếm.

-" Haaa ..."

Tôi hít vào thật sâu và cố gắng làm chậm nhịp thở. Cơ thể ở hình hài này có thể không cần nhiều không khí cho lắm, nhưng cơ thể ở bên kia, hay đúng hơn là cơ thể đang nằm ở trong bản ngã của tôi, có lẽ đang thở dốc. Tay tôi tuy bất động nhưng chắc chắn sẽ ướt đẫm mồ hôi còn tim của tôi có lẽ đang đập rất nhanh và mạnh.

Dĩ nhiên rồi.

Dù rằng mọi thứ trong thế giới này đều là thứ ảo đến cùng cực, tuy tôi nói là ảo nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nó không có thật, ngược lại, cảm giác đau còn rất thật là đằng khác, và cái vết thương đang lành lại giống như thể báo hiệu cho sự hồi phục của tôi, việc tôi đang phải chiến đấu vì mạng sống lại là sự thật không thể thay đổi.

Nếu nghĩ như vậy thì trận đấu này không công bằng chút nào. Bởi vì " kẻ địch " ở trước mặt tôi : Một cô con gái xinh đẹp với mái tóc trắng xoá y như màu của tuyết, trên tay cầm một thanh kiếm màu trắng toát và làn da vô cùng nõn nà và bộ trang phục màu đen kín đáo kia lại là một con người - một sinh vật không có khả năng hồi phục siêu việt giống như loài quỷ chúng tôi, nếu như trên tay tôi mà không có bất kỳ thanh kiếm nào thì có vẻ sẽ cân bằng hơn, vậy nhưng khi lợi thế đang hoàn toàn nghiêng về tôi thế này thì thật sự là rất khó coi.

Dù sao thì ... tôi cũng đang đấu với một người phụ nữ, một phái yếu, nhưng cũng không vì thế mà tôi có thể tỏ ra khinh thường, quả nhiên cô gái này rất mạnh.

Thật đáng tiếc ở chỗ là tôi không thích ăn thịt một cô gái đâu, nếu là tên Douma thì có thể hắn sẽ thích, thế nhưng thậm chí tôi còn chẳng ăn thịt người nữa kia.

Mà không.

Cứ mỗi giây trôi qua, cô gái mạnh mẽ này lại nghiên cứu cách thức di chuyển của tôi và tăng cường khả năng ứng phó của cô ta. Tuy nhiên, khi mà cô gái này bị tiêu diệt, thì hẳn cô ta cũng chẳng thể nào làm tổn hại gì tới tôi.

Nếu nói thế thì cô gái này cũng giống tôi cả mà thôi, có thể chết nếu như bị chém bay đầu của mình, quả là một sự thật đơn giản.

... Phải không nhỉ ?

Không đời nào cô gái này lại hiểu được những gì tôi đang lẩm bẩm với bản thân, nhưng cô gái mặc đồng phục của Hội Săn Quỷ này - một thành viên thuộc chức Trụ Cột tên là Shihara Yukino vẫn nhếch mép lên và cười một cách nham hiểm, để lộ ra một vẻ đẹp vừa tàn nhẫn vừa huyền bí

Đây là thực tế. Tất cả mọi thứ trong thế giới này đều là thực. Không có thứ gọi là ảo cả.

Tôi đưa thanh kiếm trong tay phải lên song song với cơ thể rồi từ từ quan sát kẻ địch.

[ Đồng nhân ] Kimetsu No Yaiba : Dưới màn đêm [ Project II ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ