Chapter 26 : Lì lợm và ... Bắt đầu !!!

163 19 5
                                    

-" Tôi mệt quá ..."

-" Mệt thì tự đi mà nằm !! Vai tôi không phải để cho gái dựa vào !!!"

Thực ra nếu như đây mà là một cô bé tầm 10 - 11 tuổi thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh đấy, vậy nhưng cô nàng này mang tính chất của một con mắm hơn là một cô gái dễ thương, chính vì vậy nên tôi - từ - chối !!!

Trời đã tối hẳn rồi, trận đấu của tôi cũng sắp đến, nếu tôi cứ dây dưa mãi với cô nàng này, kiểu gì cũng bị làm cho vướng chân, chết tiệt, tôi cảm thấy bản thân như thể đang bị vướng vào dây thép gai của mấy gã chăn cừu vậy, đúng là chỉ vì nó mà tôi bị kẹt tới gần sáng luôn.

-" Cô có thôi ngay đi không ?!!!!"

-" Phu ..."

-" ' Phu ' là sao ?!!"

-" Không có gì, chỉ là cậu đẹp trai quá."

-" Không phải nịnh !! Mà đừng quên chúng ta là kẻ thù không đội trời chung chứ ?!!"

Trời đất ơi ! Cái đồ con gái dở hơi !!

Đến cả thằng Douma cũng không điên bằng bà già này !!!

Giờ thì đúng là tôi chỉ muốn thoát khỏi đứa thần kinh này càng nhanh càng tốt thôi, nghĩ thế, tôi liền nảy ra ý tưởng ? Hay là mình cứ thế xiên chết cô ta nhỉ ? Thế nhưng thực sự là chúng tôi đã từng giao chiến với nhau một lần rồi, đối với tôi thì cái việc đối thủ tự động lầy lội với bản thân thì quả là một trải nghiệm mới mẻ. Nhưng chúng tôi là kẻ thù đấy, vả lại, tôi cũng thấy khá tội khi chẳng đâu vào đâu lại đi giết người ta thế này. Chết tiệt, nhỡ mà có vào tay Akaza hay Kokushibou thì cô nàng coi như về chầu tổ tiên rồi, cảm ơn tấm lòng nhân hậu hiếm có khó tìm của tôi đi !

-" Mệt quá ..."

-" Tôi đã cho phép cô dựa đầu lên đâu ?!!! Bỏ ra bạn êi !! À ... hể ?"

Ah, này, khoan ...

Cái cảm giác này ... quen quá, dù tôi chưa từng bị lâm vào cảnh này bao giờ, thế nhưng nó vẫn quen quá.

Ấm áp, mềm mại, và trên hết là hoài niệm.

-" ..."

Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi.

Nhưng dù sao tôi vẫn thích cảm giác như thế này.

Cứ như thể khoảng cách giữa " Con người " và " Loài quỷ " đã được xoá nhoà, chúng tôi thực sự đang ngồi rất sát vào nhau như thể một cặp đôi tình cảm nào đó, nếu như tôi mà có bắt gặp cảnh này giữa đường, hẳn tôi đã nôn ra một bãi rồi, thế nhưng thứ tôi cảm nhận từ cô nàng này lại hoàn toàn khác. Nó giống như thể chúng ta đang được an ủi trong một góc khuất của tâm hồn vậy.

Mà cô nàng này tên gì ấy nhỉ ? Tôi bắt đầu im lặng và ngẫm lại cái tên mình vừa nghe hơn một ngày trước. Cái gì đó mà cũng liên quan đến tuyết, đến mùa đông này, ... à phải rồi.

-" Yu ... Yukino ?"

Tôi bất giác gọi thầm tên cô nàng ấy, nghe vậy, " Yuki - chả biết có đúng không " liền giật mình và bật dậy, cô nàng nhìn tôi với gương mặt sốc đến tột cùng.

[ Đồng nhân ] Kimetsu No Yaiba : Dưới màn đêm [ Project II ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ