Phần 1

5.7K 327 33
                                    

Vương Nhất Bác mở cửa đi vào, trong nhà đã truyền ra hương vị thơm phức của thức ăn. Trong lòng cười khẽ một tiếng, cậu nghĩ thầm có phải mình đã nhặt được bảo vật hay không?

"Chiến Chiến, tôi về rồi."

Mắc áo khoác lên giá, Vương Nhất Bác vừa thay giày vừa nhẹ giọng thông báo một tiếng. Người được gọi lập tức bịch bịch chạy ra, trên tay còn cầm theo mấy cọng rau đang làm dở, vẻ mặt đẹp trai hớn hở rơi vào mắt cậu lại có chút ngốc.

"Nhất Bác về rồi!"

Hít một hơi sâu mùi vị thức ăn đang được chế biến trong bếp, Vương Nhất Bác mỉm cười, tránh né mấy cọng rau ngoe nguẩy, đi qua hôn một cái khen thưởng vào má của Tiêu Chiến.

"Thật thơm. Chờ một chút, tôi tắm xong liền cùng nhau ăn cơm."

"Được!"

Tiêu Chiến lại cười một tiếng, vui vẻ đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.

.

Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến vào mùa đông năm ngoái.

Lúc đó Vương Nhất Bác từ nơi làm việc về nhà có hơi muộn, trên đường đi chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đường, không ngờ lại vấp phải một cục to lớn nằm chắn giữa đường khiến cậu lảo đảo suýt chút buôn cả túi táo mới mua chiều nay, cảm giác muốn mắng người một trận.

Cái 'cục' đó chính là Tiêu Chiến.

Lúc đó y toàn thân rét lạnh, thần trí mơ hồ nằm co ro giữa trời tuyết lạnh, chịu đựng cơn sốt trong người đang dày vò. Vương Nhất Bác lay người mấy lần đều không có động tĩnh, chỉ có hơi thở ngày càng yếu ớt của người nọ, cậu đành cắn răng mang y về nhà mình, tránh cho sau đêm Giáng Sinh người ta lại phát hiện một cái xác nằm chỏng chơ giữa đường.

Tiêu Chiến sốt rất cao, gần 40 độ, quần áo cũng phủ đầy tuyết trắng xóa, gương mặt đỏ bừng cùng cái trán nóng đến muốn bỏng tay, cả người run cầm cập rúc vào trong chăn ấm còn thấy không đủ, liên tục kêu lạnh. Vương Nhất Bác đành phải lôi ra thêm một cái chăn mới từ trong tủ.

Dáng người y không phải thấp bé, thậm chí có khi còn cao hơn cậu nấy cm, sau khi vất vả thay ra bộ quần áo lạnh ngắt của y, Vương Nhất Bác lại lôi ra mấy bộ quần áo rộng thùng thình của mình, cố gắng mặc tạm lên người y, cũng không thể để người này cứ mặc mãi bộ đồ cũ bị tuyết lấp kia được, làm sao mà hạ sốt.

Cũng may trong nhà còn một ít cháo loãng cùng thuốc, Vương Nhất Bác lại kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho y, lại đút từng viên thuốc, chờ tất cả được nuốt xuống mới thở phào một hơi. Vì lo lắng người nọ nửa đêm tỉnh dậy muốn uống nước sẽ bất tiện, Vương Nhất Bác liền túc trực một đêm bên cạnh không ngủ. Nhìn ngũ quan hoàn mỹ cùng sườn mặt như điêu khắc của người đang nằm trên giường, Vương Nhất Bác lặng lẽ tán thưởng, đây đúng là một mỹ nam, nhan sắc đạt 100 điểm. Cậu có nên bắt anh ta lấy thân trả ơn mình hay không?

Ha ha, cậu mới không có thất đức như thế.

"Mỹ nam, cuối năm mà gặp người tốt như tôi hiếm lắm đấy."

[ZSWW] THEO ĐUỔI (COMPLETED)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ