Thứ hai, 2.5.2005
Ngay sau 3h chiều ngày 2/5, sự yên bình của Malmkoping bị xáo trộn mất vài ngày. Xơ Alice ở nhà già từ tức giận chuyển thành lo lắng, lôi chiếc chìa khoá chính của mình ra. Vì cụ Allan chẳng làm gì để xoá lối đào tẩu của mình, nó sờ sờ ra rằng nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật đã trèo qua cửa sổ. Theo các dấu vết để lại, rõ ràng cụ đã đứng một lúc, dẫm nát cả đám hoa păng xê rồi biến mất.
Ở cương vị của mình, ngài thị trưởng cảm thấy mình phải ra lệnh. Ngài chỉ thị cho nhân viên chia thành từng nhóm hai người một để tìm kiếm. Chắc chắn cụ Allan không đi đâu xa được và các nhóm nên tập trung vào các vùng lân cận. Một nhóm được phái đến công viên, một vào Cửa hàng Rượu Quốc doanh (nơi mà xơ Alice biết cụ Allan đôi khi mò đến), một nhóm đến những cửa hàng khác trên đường phố chính, và một nhóm lên Trung tâm cộng đồng ở trên đồi. Còn đích thân ngài thị trưởng sẽ ở lại Nhà Già để canh chừng các cụ còn chưa mất tích và suy nghĩ về động thái tiếp theo. Và ngài cũng nói với các nhân viên tìm kiếm của mình rằng họ nên kín đáo một chút, không việc gì mà phải làm ầm ĩ lên về việc này. Trong lúc nhầm lẫn, thị trưởng quên béng rằng một trong các nhóm tìm kiếm ngài đã gửi đi có một phóng viên và người nhiếp ảnh của địa phương.
Trung tâm Du lịch không nằm trong khu vực tìm kiếm chính của ngài thị trưởng. Tuy nhiên ở đó có một “nhóm lẻ” là một gã thanh niên rất tức giận, người gầy, mái tóc vàng hoe và nhờn bóng, bộ râu lởm chởm, mặc áo khoác bò với dòng chữ Never Again ở lưng, đã sục sạo tất cả các góc của trạm xe.
Vì chẳng có dấu vết của ông cụ hay chiếc vali, gã trai quyết định đi tới chỗ người đàn ông nhỏ con phía sau cửa sổ bán vé duy nhất đang mở, để hỏi thông tin, xem cụ già có thể đi đâu.
Người đàn ông nhỏ con chắc phải chán ngấy công việc của mình nhưng vẫn có niềm tự hào nghề nghiệp. Vì vậy anh ta giải thích cho gã thanh niên to mồm kia rằng sự bảo mật cho hành khách tại trạm xe buýt là không thể thỏa hiệp, nhấn mạnh thêm là, dù trong trường hợp nào anh ta cũng không cung cấp bất kì thông tin nào thuộc kiểu tin mà gã muốn có.Gã thanh niên đứng lặng một lúc, dường như để dịch những gì người đàn ông nhỏ con nói ra ngôn ngữ đơn giản. Sau đó gã bước sang trái năm mét; đến cánh cửa văn phòng vốn không được chắc chắn cho lắm. Gã không thèm bận tâm kiểm tra xem nó đã bị khóa. Thay vào đó gã lùi một bước, giơ chân phải đi ủng đã vào cửa khiến các mảnh vụn bay tứ tung. Người đàn ông nhỏ con còn chưa kịp nhấc chiếc điện thoại đang nắm trong tay để kêu cứu thì đã thấy mình lơ lửng trong không khí trước ặt gã thanh niên, gã xách cả người anh ta lên, mỗi tay tóm một tai.
- Tao đếch biết bảo mật là cái chết tiệt gì, nhưng tao là một con quỷ có thể bắt cóc mở miệng được, gã bảo người đàn ông nhỏ con trước khi thả anh ta đánh phịch xuống chiếc ghế xoay kiểu văn phòng.Rồi gã giải thích những gì mình định làm, bằng búa và móng tay, với bộ phận sinh dục của người đàn ông nhỏ con, nếu anh ta không theo ý gã. Mô tả sống động đến nỗi người đàn ông nhỏ con ngay lập tức quyết định nói hết những gì mình biết, cụ thể là ông lão được hỏi có lẽ đã lấy xe buýt đi Strangnas. Còn chuyện ông lão đã lấy chiếc vali thì người đàn ông nhỏ con không dám chắc vì anh ta không phải là loại gián điệp theo dõi du khách.
Rồi người đàn ông nhỏ con ngừng lại để xem gã kia đã hài lòng với những gì mình nói chưa và ngay lập tức anh ta thấy tốt nhất là cung cấp thêm thông tin. Vì vậy anh ta cho biết rằng hành trình giữa Malmkoping và Strangnas có mười hai điểm dừng xe buýt và tất nhiên ông cụ có thể xuống xe tại bất kì điểm nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất
AdventureĐúng 100 tuổi và sức khoẻ còn tràn trề, Allan Karlsson dư sức trèo qua cửa sổ nhà dưỡng lão để tiếp tục cuộc hành trình phiêu lưu của mình. Nhưng ông đã là một kẻ phiêu lưu trog cả cuộc đời, tham gia bao nhiêu biến cố lịch sử và gặp những chính khác...