1929-1939
Ngôi nhà tranh ở Yxhult trông tàn tạ. Nó đã xuống cấp trong những năm Allan được giáo sư Lundborg chăm sóc. Ngói lợp bị thổi bay khỏi mái, nằm rải rác trên mặt đất, cầu tiêu vì lý do nào đó đã đổ sụp và một trong các cửa sổ nhà bếp cứ mở ra đập vào trong gió.
Allan đứng ngoài đái, không có nhà vệ sinh nào dùng được nữa rồi. Sau đó anh đi vào và ngồi trong căn bếp bụi bặm của mình. Anh cứ để cửa sổ mở. Đói bụng nhưng anh kiềm chế thôi thúc đi lục chạn. Anh chắc chắn rằng nó chẳng làm mình vui được.
Allan sinh ra và lớn lên tại đây, nhưng chưa bao giờ 'nhà' có vẻ xa xôi như vào lúc đó. Có lẽ đấy là thời điểm để anh cắt đứt ràng buộc với quá khứ và tiếp tục theo chiều hướng khác? Phải, chắc chắn là như thế.
Allan tìm kiếm những thanh thuốc nổ của mình và làm các chuẩn bị cần thiết trước khi đóng gói những thứ lặt vặt vô giá trị mà mình có vào túi đèo hàng sau xe đạp. Vào lúc hoàng hôn ngày mùng ba tháng Sáu, 1929, anh ra đi khỏi Yxhult, khỏi Flen. Chỗ thuốc nổ phát nổ chính xác ba mươi phút sau. Căn nhà tranh Yxhult nổ tung thành nhiều mảnh và con bò hàng xóm lại bị sẩy thai.
Tuy nhiên, một giờ sau, Allan bị bắt giam tại đồn cảnh sát ở Flen và ăn bữa tối trong khi bị Krook, giám đốc cảnh sát địa phương mắng nhiếc. Cảnh sát Flen vừa mua một chiếc xe cảnh sát và nó bắt kịp rất nhanh người đàn ông đã biến nhà mình thành diêm gỗ.
Lần này, hành vi phạm tội đã rõ ràng hơn.
- Phá hủy bất cẩn, - giám đốc Krook nói giọng uy quyền.
- Ông làm ơn đưa cho tôi mẩu bánh mì được không? - Allan hỏi.
Không, giám đốc Krook không đưa, mặc dù ông có thể. Ông bắt đầu chỉ trích người trợ lí tội nghiệp của mình đã quá nhu nhược chiều mong muốn của tội phạm khi hắn đòi ăn tối. Trong lúc ấy Allan đã chén xong bữa và sau đó bị đưa đến đúng phòng tạm giam mà lần trước anh đã vào.- Các anh có báo ngày hôm nay để đâu đó quanh đây không? - Allan hỏi. - Một cái gì đó để đọc vào buổi tối, ý tôi là thế.
Giám đốc Krook trả lời bằng cách tắt đèn trần và đóng sầm cánh cửa lại. Sáng hôm sau, điều đầu tiên mà ông làm là gọi cái bệnh viện ở Uppsala bảo họ đến và tóm lấy Allan Karlsson.
Nhưng các đồng nghiệp của Bernhard Lundborg đã giả điếc. Việc điều trị của Karlsson đã xong rồi, bây giờ họ có những người khác để thiến và phân tích. Nếu như giám đốc cảnh sát biết bao nhiêu người dân tộc đã được cứu giúp, từ người Do Thái, digan, da đen và lai đen, người đần độn và đủ loại khác. Việc Karlsson thổi bay nhà riêng của mình thành nhiều mảnh không đủ điều kiện cho một hành trình mới đến Uppsala. Người ta có thể làm gì tùy thích với ngôi nhà của mình, giám đốc cảnh sát có nghĩ thế không? Sau hết, chúng ta đang sống trong một đất nước tự do phải không? Cuối cùng, giám đốc cảnh sát Krook dập máy. Ông không địch nổi với mấy người ở các thành phố lớn. Thay vào đó, ông lấy làm tiếc rằng mình đã không để Karlsson đạp xe đi khỏi huyện tối hôm qua cho rồi.
Đó là lý do tại sao Allan Karlsson sau một đàm phán thành công vào buổi sáng lại ngồi trên xe đạp của mình với móc đèo hàng. Lần này với thức ăn cho ba ngày trong các gói gọn ghẽ, và một cái chăn đúp để giữ ấm khi thời tiết chuyển lạnh. Anh vẫy tay chào tạm biệt giám đốc Krook, ông này không buồn vẫy tay lại, và sau đó đạp xe lên phía bắc, vì điểm đó trên la bàn đối với Allan có vẻ cũng tốt như bất kì hướng nào khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất
AdventureĐúng 100 tuổi và sức khoẻ còn tràn trề, Allan Karlsson dư sức trèo qua cửa sổ nhà dưỡng lão để tiếp tục cuộc hành trình phiêu lưu của mình. Nhưng ông đã là một kẻ phiêu lưu trog cả cuộc đời, tham gia bao nhiêu biến cố lịch sử và gặp những chính khác...