Chap 16.

141 24 0
                                    

Myoui Mina thất thần hồi lâu, cô sững sờ nhìn pháo hoa trong bao lâu, Yoo Jeongyeon liền nhìn cô trong bấy lâu, đến khi, lúc cô lấy lại tinh thần quay đầu về, nhất thời Yoo Jeongyeon không kịp phản ứng, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt lại.

Vì để che đậy sự gượng gạo, Yoo Jeongyeon giả vờ tự nhiên mà hỏi cô: "Không ngờ cậu có tâm trạng lãng mạn như vậy, thích xem pháo hoa sao?"
Myoui Mina nhàn nhạt cười một cái, gắp một con tôm viên trong bàn ăn: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến, có người còn nợ tôi một màn pháo hoa, không biết tại sao, hình như tôi đã nhớ về nó rất lâu thì phải."
Cô nhìn nụ cười của Yoo Jeongyeon bỗng hơi cứng lại, dáng vẻ đăm chiêu, cô liền thu hồi tâm trạng về, vừa vặn lúc chuyển mắt nhìn xuống dưới lầu thì thấy có đứa nhỏ đang ngồi chồm hổm chơi tuyết trên mặt đất, ba mẹ định lôi cậu ta đi, liền nói sang chuyện khác, hỏi: "Biết đắp người tuyết không?"
Yoo Jeongyeon nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cậu đoán?"
Myoui Mina mím môi cười một cái: "Xì, tôi đoán cô chắc chắn không biết."
Yoo Jeongyeon như rất nhiều hứng thú nói: "Hình như cậu biết à, vậy cậu dạy tôi đi?"
Myoui Mina cười: "Có nộp học phí không?"
Yoo Jeongyeon đổ thêm một ít rượu vào đáy ly cạn của mình, nhẹ nhàng quơ quơ nó, tinh nghịch nói: "Vậy phải xem cậu dạy ra sao nữa, tôi luôn luôn không kinh doanh lỗ vốn."
Myoui Mina tiếc nuối lắc lắc đầu, khinh bỉ nói: "Tôi dạy không phải là kỹ thuật, là một loại tình cảm, tình cảm vô giá, sao lại có lỗ lã, cô chỉ biết tới lời và lỗ, thật sự là không hiểu giá cả thị trường mà."
Yoo Jeongyeon đặt ly xuống, cầm khăn ăn lên lau lau khóe môi, nói: "Tình cảm thật sự là vô giá, ẩn giấu trong lòng, khó mà quên nỗi, mặc thời gian trôi." Nàng nói thì vu vơ, nhưng thật ra là đang cảm khái.
Tình cảm à, Myoui Mina thở dài: "Nói tới nó, hình như đã nhiều năm rồi tôi chưa từng đắp người tuyết nữa. Nhớ tới lần đầu tiên đắp nó, là ba tôi dùng tay dạy tôi, trước tiên nặn một cái quả cầu tuyết lớn, lại nặn tiếp thêm một cái quả cầu tuyết nhỏ, mẹ tôi sợ lạnh nên không dám chơi cùng, liền phụ trách cầm quả cà rốt đứng ở bên cạnh định tạo một cái lỗ mũi cho người tuyết..."
Đang khi nói chuyện, hoài niệm và ngóng trông trong mắt cô, Yoo Jeongyeon nhìn thấy rõ ràng.
Tâm tư hơi động, Yoo Jeongyeon nhẹ nhàng buông lời: "Vậy đi thôi."
Myoui Mina không bắt kịp suy nghĩ của Yoo Jeongyeon, theo phản xạ bật thốt lên hỏi: "Đi đâu?"
Yoo Jeongyeon nhíu mày: "Không phải nói muốn dạy tôi đắp người tuyết để tìm lại tình cảm sao?"
Myoui Mina hôm nay mới phát hiện Yoo Jeongyeon thật sự là dạng người đã nói thì làm, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bông tuyết chỉ bao phủ một tầng mỏng manh ở trên mặt đất, buồn cười nói: "Tuyết bây giờ mỏng như vậy, sao mà đắp nỗi người tuyết đây."
Yoo Jeongyeon nhíu nhíu mày, bình tĩnh nhìn Myoui Mina nói: "Tự tôi có cách, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, bây giờ có muốn chơi hay không." Vẻ mặt của nàng vô cùng nghiêm túc, Myoui Mina biết rõ nàng không phải đang nói đùa.

Nghi hoặc và ngạc nhiên chỉ trong chốc lát, cô cũng vẫn chùi khóe miệng, cầm túi xách đứng lên, đáp lại rằng :"Vậy đi thôi." Nói xong, lại cười nói: "Dù sao có ăn tiếp thì cũng chẳng có bánh ngọt để ăn..."
Yoo Jeongyeon sải bước đi ở đằng trước, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, mái tóc dài khẽ đung đưa theo chiều áo thẳng tắp của nàng...
Trong dư quang, nàng trông thấy Bae Joohyun vẫn đang nhìn hai người, đưa mắt nhìn hai người các cô đi thật xa...
Ra ngoài nhà hàng, Myoui Mina liền kéo Yoo Jeongyeon lại, ngửa tay ra nói rằng: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ lái xe." Trước giờ Yoo Jeongyeon luôn biết tiết chế khi uống rượu, đa số chỉ toàn uống vài ngụm nhỏ, nhưng mà ban nãy, lại uống khá là nhiều so với thường ngày.
Yoo Jeongyeon ngoan ngoãn móc chìa khóa trong túi ra, để ở trong tay Myoui Mina: "Ầy, công dân tốt là phải tuân thủ pháp luật." Nàng lấy điện thoại ra, vừa bấm màn hình vừa nói: "Tôi chờ cậu ở đây. Cậu chắc chắn lấy xe được chứ?"
Myoui Mina quay đầu rời đi: "Yên tâm mà chờ đi, đừng lo."
Lúc Myoui Mina lái xe đến trước mặt Yoo Jeongyeon, Yoo Jeongyeon đã cất điện thoại vào, hai tay đút vào túi, biểu cảm như đang nhàn hạ chờ đợi. Sau khi xe dừng lại, Yoo Jeongyeon vừa đưa tay đẩy cửa ra, vừa không quên trêu ghẹo: "Cậu lấy xe thôi mà cũng lâu, tôi còn tưởng cậu đã bị nhốt ở bãi đỗ xe, định chuẩn bị đi cứu cậu này."
Myoui Mina im lặng nheo mắt nhìn Yoo Jeongyeon một chút, lúc Yoo Jeongyeon đỗ xe cô không chú ý đến, lúc đi lấy xe thì cô mới phát hiện, nàng đỗ xe thật là có tính kỹ thuật, thiếu chút nữa, cô thật sự bị nhốt ở bãi đỗ xe rồi. Chẳng trách khi nãy hỏi cô có chắc chắn lấy xe được hay không, cô không thể không hoài nghi là nàng cố tình.
Khuôn mặt Yoo Jeongyeon lộ một nụ cười xấu xa, ngữ khí chân thành: "Mina nè, tôi giao bản thân tôi cho cậu, đường đêm trơn lắm, cậu cần phải cẩn thận một chút."
Myoui Mina nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: "Câm miệng, cô nói thêm một câu nữa, tôi không bảo đảm rằng mình sẽ không lái xe vào trong cống đâu."
Yoo Jeongyeon bĩu môi, dần yên tĩnh lại, giúp Myoui Mina mở bảng chỉ đường đến nơi cần đến, lúc đường sá không tốt, nàng liền chỉ bảo một, hai câu với Myoui Mina.
Dưới sự chỉ bảo của Yoo Jeongyeon, xe vững vàng trên con đường nội thành chạy về phía vùng ngoại thành yên tĩnh hoang vu. Dọc theo đường đi, tuyết càng rơi càng nhiều, Myoui Mina lái xe càng ngày càng cẩn thận.
Chạy qua một vùng hoang vu, xe lái vào bên trong một khu biệt thự, trong tầm mắt, bắt đầu xuất hiện đèn đuốc lom đom.
Nơi đây nằm ở giữa sườn núi, âm u lạnh lẽo hơn nhiều so với trong vùng nội thành, dọc đường có thể cảm thấy được tuyết chất nơi đây dày hơn nhiều so với những đoạn đường sá ở bên trong thành phố. Nhưng khi xe chạy vào bên trong khu biệt thự, dọc đường lại không hề có một chút dấu tích tuyết đọng nào, Myoui Mina cũng chỉ tưởng rằng người ở đây kịp thời dọn tuyết mà thôi.
Xa xa liền có thể trông thấy một dãy biệt thự ở phía trước, đèn đuốc sáng choang khác hẳn với xung quanh, lái đến gần, thì nhìn thấy cửa sân được mở ra, trước cửa thấp thoáng có mấy người đang đứng thẳng.
Yoo Jeongyeon lên tiếng: "Dừng ở nơi đằng trước là được rồi, chúng ta vào thôi."
Myoui Mina tắt máy, cùng Yoo Jeongyeon xuống xe.
Quả nhiên trước cửa có vài người đàn ông mặc comple đang đứng, họ hơi cúi gập đầu, cung kính nói với Yoo Jeongyeon: "Tiểu thư."

[EDIT- CHUYỂN VER] [JeongMi] "Cô Trịch Ôn Nhu".Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ