Chap 33.

95 15 0
                                    

Ngày mùng sáu, không biết tại sao, trời mới vừa tờ mờ sáng, Myoui Mina đã tỉnh rồi. Cô đứng lên mở cửa sổ thông gió, mới phát hiện, sắc trời bên ngoài âm u, gió lạnh thét gào, bông tuyết tung bay, lại hạ tuyết nữa rồi.

Thời điểm ăn bữa sáng, Myoui Mina liên tục suy nghĩ xuất thần, không biết Lâm Châu có rơi tuyết hay không, trước khi Yoo Jeongyeon xuất phát có nghe lời của cô, mặc nhiều chút quần áo hay không.
Vô cùng không yên lòng, Myoui Mina đặt xuống cái ly trong tay, trở về phòng lấy di động, gửi đi tin nhắn cho Yoo Jeongyeon: TP D có tuyết rồi, mặc quần áo dày chút, có bị cảm thì tôi cũng không chi tiền thuốc thang đâu.
Một lát sau Yoo Jeongyeon trả lời cô: nếu không có câu nói đằng sau kia, có lẽ tôi còn hiền lành mà suy đoán là cậu đang quan tâm tôi. Quả nhiên, tôi nên dùng cách ác ý xấu xa để suy đoán cậu mới đúng, hừ.


Myoui Mina nhìn một chữ "hừ" cuối cùng trong di động, tâm tình bỗng trở nên tốt đẹp lạ kỳ, nở nụ cười.
Ăn bữa sáng xong, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy không yên lòng, liền vội vã trở về phòng, lục tung tủ tìm quần áo dày của mình, chuẩn bị những khi Yoo Jeongyeon cần đến.
Lúc 10 giờ hơn buổi sáng, Myoui Mina đang ôm quần áo ngồi ở phòng khách xem TV, chuông cửa bỗng vang lên.


Myoui Mina thoáng cái giật bắn lên, bà Myoui còn nhanh hơn một bước so với cô, bước như gió đến cửa mở cửa.
Myoui Mina đứng trong phòng khách, quả nhiên nghe thấy được nơi trước cửa truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng đặc biệt êm tai của Yoo Jeongyeon: "Dì ơi, chúc dì Tết mới, năm mới tốt lành..."
Bà Myoui cười ha hả sủng nịnh trách cứ nàng: "Tới thì tới, còn mang quà cáp gì, chúng ta cũng sắp về rồi, lát nữa cũng phải nhờ con chở về lại thôi."
Myoui Mina nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cắn cắn môi, cảm thấy nong nóng trong lòng. Cô chẳng tin được chuyện Yoo Jeongyeon bảo mùng năm sẽ tới TP D làm việc, tiện đường đến đón mẹ con cô về đâu. Từ TP B đến TP D tuy rằng mới xây đường cao tốc, nhưng cũng phải mất bốn tiếng đi xe, bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, Yoo Jeongyeon đã đến rồi, e rằng sáng sớm trời chưa sáng, nàng đã xuất phát rồi.
Chỉ chốc lát sau, Yoo Jeongyeon đi vào phòng khách.
Hiếm khi trên người nàng mặc quần áo lông dày, khăn quàng dài bao quanh cổ, loại trang phục vốn nên cồng kềnh, mặc ở trên thân người gầy gò của Yoo Jeongyeon, lại lộ ra cao gầy mỹ lệ không ngờ.
Myoui Mina hài lòng gật gật đầu trong lòng, vẫn tính là vâng lời.
Tầm mắt của cô lại hơi di chuyển về phía trên, vừa mới nhìn đến khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc của Yoo Jeongyeon, vốn nên vui vẻ cảm xúc dâng trào, Myoui Mina phút chốc lại nhíu mày ngoài ý muốn, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên mặt Yoo Jeongyeon.
Yoo Jeongyeon cởi khăn quàng cổ ra, thấy Myoui Mina trầm mặc nhìn mình chằm chằm, cong cong khóe môi cười bảo, "Lâu rồi cậu chưa thấy tôi, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy sắc đẹp của tôi có sức hấp dẫn đối với cậu sao?"
Myoui Mina nhíu mày càng chặt, không để ý đến trêu đùa của nàng, hỏi: "Sắc mặt cô sao lại trắng như thế?"
Yoo Jeongyeon hơi sửng sốt đôi chút, chà xát tay, hà hơi bảo: "Trời bên ngoài lạnh như vậy, cậu ra ngoài ngẩn ngơ thử mấy phút đi, xem mặt có trắng giống tôi hay không." Nói xong, tựa như nàng nghĩ đến gì đó, lại bổ sung một câu: "Ồ, chắc là không đâu, mặt của cậu đen hơn tôi nhiều."
Myoui Mina im lặng không lên tiếng mà xoay người trở về phòng.
Ý cười của Yoo Jeongyeon hơi ngưng lại, có hơi không rõ vì sao, dường như hôm nay Myoui Mina có điểm không thích hợp lắm.
Còn chưa kịp suy tư hơn nữa, Myoui Mina lại đi ra, trên tay còn ôm một cái túi ấm tay [1]. Cô đặt túi ấm tay trên ghế sofa, cắm điện, sau đó vòng đến trước mặt Yoo Jeongyeon còn đang khó hiểu, đưa tay ra, kéo hai tay Yoo Jeongyeon tới, nhẹ nhàng giúp Yoo Jeongyeon xoa bóp.
Yoo Jeongyeon kinh ngạc nửa ngày không có động tác, cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp từ tay truyền tới, ý cười bên môi, càng ngày càng rõ ràng. "Mina, sao vừa mới qua một năm, cậu lại đột nhiên đổi tính, vô cùng quan tâm đối với tôi vậy, chẳng lẽ là khí hậu ở TP D tốt hơn, có thể khiến con gái người ta dịu dàng như nước ư."
Động tác trên tay Myoui Mina ngừng lại, ngẩng đầu lên, hung ác trừng Yoo Jeongyeon đôi chút.
Yoo Jeongyeon thấy ánh mắt của cô, cười càng ngày càng mặc ý, sáng tỏ bảo: "Tôi nói rồi, chỉ mới 5 phút đông hồ thôi, cậu lại lộ ra nguyên hình rồi kìa. Mina nè, công lực của cậu vẫn cần luyện thêm nữa."
Túi ấm tay ùm ùm sục sôi, lạch cạch một tiếng biểu thị đã có thể dùng. Myoui Mina thu tay lại, đến bên ghế sofa lấy túi ấm tay, nhét vào trong lòng Yoo Jeongyeon, lạnh nhạt nói: "Tôi là sợ tay cô lạnh cóng, lát hồi không ai lái xe."
Hai tay Yoo Jeongyeon đút vào trong túi ấm tay, ôm vào trong lòng, ngồi ở trên ghế sofa, nhẹ ồ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Myoui Mina nghiêm túc nói: "Mina, năm mới tốt lành."
Myoui Mina nhìn đôi mắt rạng ngời rực rỡ của Yoo Jeongyeon, giãn lông mày ra nở nụ cười, cũng nhẹ giọng trả lời: "Ừ, năm mới vui vẻ."
Yoo Jeongyeon nháy mắt một cái, hỏi: "Cậu xem, tôi đây ngàn dặm xa xôi đến chúc tết cậu, cậu có phải nên bày tỏ gì đó hay không?"

[EDIT- CHUYỂN VER] [JeongMi] "Cô Trịch Ôn Nhu".Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ