Chương 1 : Thuyết định mệnh lãng mạn

13 0 0
                                    

1. Chẳng ở đâu người takhao khát một số mệnh nhiều như trongđời sống tình ái. Tất cả chúng ta, rấtthường phải chia chăn sẻ gối với một tâmhồn không đồng điệu, lẽ nào lại khôngđược dung thứ nếu tin (bất chấp mọiphép tắc của thời đại văn minh) rồi mộtngày mình sẽ được số phận cho gặpngười đàn ông hay phụ nữ trong mơ? Lẽnào ta lại không được phép mang mộtniềm tin mông muội rằng sau rốt ta sẽđịnh vị được sinh vật có thể giúp xoa dịunhững mong muốn cháy bỏng của đời ta?Dẫu cho lời nguyện cầu có thể bặt tămvào sóng bạc, dẫu những mối quan hệthiếu sự thông hiểu cứ tiếp diễn khôngngừng, nhưng giá như trời cao rủ lòngthương, chúng ta có thực sự nghĩ rằng chỉvì tình cờ mà ta gặp được chàng hoàng tửhay nàng công chúa của lòng mình? Haylẽ nào ta không thể để mặc yêu đươnglàm cho mờ mắt và nhất mực coi đó làdấu hiệu của số phận tình ái?

2. Một sáng thượng tuầntháng Chạp, tôi ngồi hàng ghế hạng phổthông trên một chuyến bay của BritishAirways từ Paris tới London mà trongđầu không hề nghĩ đến những chuyện tìnhyêu hay đại loại. Máy bay vừa băng quabờ biển Normandy, nơi lớp mây mù mùađông xám xịt nhường chỗ cho khung cảnhmặt nước trong xanh óng ánh liền mộtdải. Buồn chán và không thể tập trungvào việc gì, tôi nhón lấy tờ tạp chí hàngkhông, hờ hững lướt qua thông tin vềnhững khu resort và dịch vụ ở sân bay.Chuyến bay có chút gì đó an ủi tôi, tiếngđộng cơ đều đặn từng chặp, nội thất xámtĩnh lặng và nụ cười ngọt lừ của các tiếpviên hàng không. Xe chở thức uống và đồăn nhẹ được đẩy dọc lối đi, và mặc dầuchẳng đói chẳng khát, hình ảnh đó làmdấy lên trong tôi một phỏng đoán mơ hồlà thức ăn sắp được mang ra.

3. Có lẽ thấy khó ở, côhành khách ngồi bên trái tôi tháo tai ngheđể săm soi tấm bìa hướng dẫn an toànbay trên túi đựng phía trước. Nó mô tảmột vụ tai nạn lý tưởng, các hành kháchđáp nhẹ nhàng và bình tĩnh xuống mặt đấthay mặt nước, các quý cô tháo giày caogót, bầy trẻ khéo léo thổi phồng áo phao,thân máy bay vẫn nguyên vẹn và thật kỳdiệu là xăng không bốc cháy.

4. "Máy bay gặp sự cốthì ai cũng chết cả thôi, chả hiểu mấy tròđùa này để làm gì?" cô hành khách hỏibâng quơ, không nhắm vào riêng ai.

"Chắc để trấn an ngườita thôi," tôi đáp, vì chỉ có tôilà người nghe.

"Chết vậy cũng sướng, nhanhgọn, nhất là rơi cắm đầu xuống đất màanh lại đang ngồi phía trước. Tôi có ôngcậu mất trong một tai nạn máy bay. Anhcó quen người nào chết như vậy chưa?"

Câu trả lời là chưa, nhưngtôi không kịp đáp vì cô tiếp viên đã tớivà (không hề hay biết về những mối hoàinghi mang tính đạo đức vừa nhắm vàochủ của cô) mang phần ăn trưa cho chúngtôi. Tôi gọi ly nước cam và chực từ chốimột phần bánh mỳ kẹp màu sắc nhợt nhạtthì cô bạn cùng bay nói khẽ, "Cứ lấy đi.Tôi sẽ ăn giúp cho, tôi đang đói."

5. Cô gái mang mái tócmàu hạt dẻ, cắt ngắn làm lộ ra làn da nơigáy, và đôi mắt xanh to lóng lánh tránhnhìn thẳng vào mắt tôi. Cô vận áo cánhmàu lơ, đặt trên gối áo khoác len màuxám. Vai cô gầy, mảnh khảnh, và tìnhtrạng hoang sơ của những móng tay chothấy chúng thường xuyên bị cắn.

"Anh chắc là tôi khôngcướp của anh chứ?"

"Tất nhiên là không."

"Xin lỗi, tôi chưa tự giớithiệu, tôi là Chloe," cô nói rồi chìa tayqua thành ghế với kiểu bộ tịch khá quyếnrũ.

Luận về yêu - Alain de BottonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ