Chương 52: Làm nũng

15.4K 192 0
                                    

Tiếc rằng sau đó hai người lại đấu khẩu. Anh còn chưa kịp cầu hôn thì cô đã nhận được kết quả kiểm tra, biết bản thân không mang thai thì ngay lập tức bay sang Canada trước.

Tỉnh lại từ trong hồi ức, Tần Mặc khẽ thở dài.

Trì Nghiên đang dọn dẹp đồ đạc cũng không nhịn được mà ngó liếc anh một cái: Cô nói chưa đồng ý vậy thôi chứ đâu phải cô không đồng ý thật. Chẳng qua rốt cục đây là lần đầu tiên cô được cầu hôn, nói không chừng cả đời này cũng chỉ trải qua một lần, nếu cứ thế đồng ý ngay... Dường như có vẻ quá dễ dãi cho Tần Mặc.

Một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu,... thực chất cô không mong mỏi quá nhiều, nhưng dù thế nào đi nữa, người cầu hôn cũng nên để tâm, tỉ mỉ chu đáo chọn thời khắc với bầu không khí thích hợp, quỳ một gối rồi nói vài câu hứa hẹn ngọt ngào dỗ cô vui chứ...

Thôi được rồi, cho dù bầu không khí không tốt thì ngay lúc này anh chịu quỳ xuống, đeo nhẫn lên tay cô một lần nữa rồi thổ lộ vài lời, ít ra cô cũng sẽ suy xét.

Vậy mà ——

Trì Nghiên liếc nhìn Tần Mặc, hình như anh đã không còn ý định nhắc lại chuyện này.

Thái độ kiểu này, quả thực đủ dứt khoát.


Trì Nghiên nhíu mày, đẩy hết đống đồ đã dọn xong nhét thẳng vào trong lòng Tần Mặc, "Đi thôi, thu dọn xong rồi."

Từ chung cư dọn đồ đạc trở về, ngày hôm sau Trì Nghiên đi làm như bình thường.

Về chuyện nhẫn cầu hôn, hai người ăn ý không hề nhắc lại.

Có điều thái độ của anh đối với cô, nói thế nào nhỉ... Trì Nghiên cảm thấy anh săn sóc, chu đáo với cô hơn so với trước kia: Sau mỗi buổi tan làm anh đều kiên trì đưa đi đón về, tin nhắn điện thoại cũng đều gửi đến đặn hơn so với trước, thậm chí anh còn chủ động mua hoa tặng cô.

Mở cửa xe ra, đập vào mắt Trì Nghiên là một hộp hoa hồng vô cùng lớn, nếu không phải ngồi bên cạnh vẫn là Tần Mặc Trì Nghiên thật sự nghi ngờ có cô đã lên nhầm xe.

"Hôm nay là ngày đặc biệt gì hả?" Thất Tịch đã qua từ lâu, Trung Thu thì còn lâu mới tới, huống chi Trung Thu cũng không phảo ngày lễ tình nhân gì...

Trì Nghiên nhìn hoa hồng trong xe.

Tần Mặc: "Khụ... Đi ngang qua cửa hàng hoa bỗng thấy bán mà thôi."

Đi ngang qua? Anh đâu phải kiểu người lãng mạn. Ở chung với anh hai năm tuy anh có tặng cô không ít quà nhưng loại như hoa tươi chỉ đẹp mà không thực dụng này, anh chưa bao giờ... từ từ, thực dụng?

Tối hôm qua về nhà, trong lúc chờ đợi thang máy bỗng bắt gặp cô gái hàng xóm ôm một bó hoa lớn, anh còn suýt thì bị sặc vì mùi hoa nồng nặc kia, chờ cô gái hàng xóm kia đi rồi, anh không nhịn được mà lèm bèm, "Không có giá trị thực dụng gì."

Khi đó cô còn lườm anh một cái, cãi lại rằng nó có thể khiến tâm tình trở lên thoải mái, rồi còn chê trách anh trước kia chưa bao giờ tặng hoa cho cô...

Thế là hôm nay anh lập tức đi mua hoa?

Trì Nghiên nhìn hoa lại nhớ tới sinh nhật của Tần Mặc lúc trước, cô cũng từng giả vẻ lơ đãng tặng chiếc khăn mà cô đã chọn lựa cả hồi lâu cho anh: "Nè, tặng quà! Đi trên phố nhìn thấy, trông có vẻ hợp với anh nên tiện tay mua."

Cô ra vẻ không để ý, nhưng Tần Mặc lại mở quà và quàng luôn chiếc khăn trên cổ mình.

Cho đến tận bây giờ chiếc khăn quàng kia vẫn còn được giữ hoàn hảo.

Trì Nghiên bật cười, có những thứ chỉ vì trước kia trong lòng bị giăng đầy ngờ vực nên không nhìn rõ, giờ nghĩ lại trong lòng đầy ngọt ngào.

"Nếu là hoa hồng, em thích Elsa hơn." Trì Nghiên ẵm hoa hồng, thơm một cái lên má Tần Mặc, "Lần sau nhớ kỹ."

Đôi môi cô rất mềm, in trên mặt anh còn chứa hơi thở ấm áp.

"..." Tự dưng đôi tai Tần Mặc đỏ ran.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, chuyện hơn thế hai người cũng đều đã làm, cố tình gần đây lại cứ bẽn lẽn thẹn thùng như những cặp đôi mới vừa yêu nhau.


Tuy rằng Trì Nghiên rất hưởng thụ với mối quan hệ này.

Sau khi ăn tối, Trì Nghiên muốn shopping, lôi Tần Mặc đi cùng tham khảo.

"Anh thấy bộ này đẹp hơn hay bộ ban nãy đẹp hơn?"

"Anh thấy cái mũ này kết hợp với chiếc váy này thế nào?"

...

Trong cửa hàng quần áo, mỗi lần Trì Nghiên thay xong một bộ là lại chạy ra hỏi Tần Mặc ngồi trên salon.

Kỳ thật với thẩm mỹ của Tần Mặc, trong mắt anh chỉ có đẹp và xấu, căn bản không phân biệt được cái gì gọi là đẹp hơn, càng đừng nói cái gì mà phối với cái này đẹp, phối với cái kia xấu...

Nhưng cố tình anh nào dám nói gì.

Tần Mặc nhìn Trì Nghiên thay hết bộ này sang bộ khác, cảm thấy đi chơi với cô còn mệt hơn cả ngồi làm việc trong văn phòng, thẳng cho đến cuối cùng Trì Nghiên cũng chọn xong, anh mới khẽ khàng thở ra một hơi.

Kết quả vừa bước ra khỏi cửa hàng quần áo hai bước, Trì Nghiên lại bắt đầu than vãn đau chân.

"Đau chân?" Tần Mặc hỏi.

"Ừ, giày mới hơi chật chân..." Trì Nghiên nói, "Mấu chốt là hôm nay có triển lãm nên phải hoạt động suốt cả một ngày."

Tần Mặc đỡ cô ngồi xuống bên cạnh, anh nhẹ nhàng tháo giày cô ra, chỉ thấy ngón chân và gót chân đều đã bị sát tới đỏ hồng, thậm chí còn chảy cả máu.

"Em cứ phải đi cái loại giày này..." Tần Mặc nhìn cặp đế siêu cao cùng với mũi chân siêu nhọn, không biết phải nói sao, đành phải đứng dậy nói: "Em ở đây chờ."

"Làm gì?"

"Mua giầy cho em."
"Đừng..." Trì Nghiên vội vàng níu ngay anh lại, "Giày anh mua... Em toàn không biết mặc với bộ nào cho hợp."

Tần Mặc "..."

Đừng tưởng Trì Nghiên nói rất tế nhị thì anh không biết cô đây là đang chê thẩm mỹ của anh quá quê.

"Vậy em còn định tiếp tục đi nó về nhà?" Tần Mặc quay đầu nhìn cô, tuy bọn họ ngồi xe nhưng cô hứng khởi đi khắp nơi dạo phố, nên nơi này đã cách bãi đỗ xe khá xa.

Trì Nghiên liền ôm trầm lấy eo Tần Mặc, "Hay là anh cõng em đi?"

Tần Mặc "..." Đây là nơi công cộng nhiều người qua kẻ lại, sẽ bị rất nhiều ánh mắt đáng giá.

"Anh cõng em đi, chân em đau quá." Trì Nghiên chớp chớp mắt nhìn anh, nói nũng nịu.

Kỳ thật Tần Mặc có phần theo chủ nghĩa đàn ông, đối với con gái làm nũng sẽ đặc biệt mềm lòng.

Mới đầu Trì Nghiên không biết, là khoảng thời gian bị mất trí nhớ phát hiện ra, có điều lúc ấy cô cho rằng mình bị bao dưỡng nên không dám làm gì quá mức, sau đó lại bởi vì mấy chuyện ngày trước khiến cho khó chịu, vẫn luôn ganh đua hơn thua, hẳn nhiên sẽ không chịu nhún nhường mềm mỏng với anh.

Cho tới bây giờ...

"Được không...?" Trì Nghiên ôm chặt eo Tần Mặc, dúi đầu trước cơ bụng săn chắc anh cọ qua cọ lại, "Hả?"

Quả nhiên chỉ một lát sau Tần Mặc đã giơ tay đầu hàng, xoay người ngồi xuống nói, "Lên đi."


Thế là Trì Nghiên nhảy bổ lên lưng anh ngay tắc thì.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Thuần Chủ ( H+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ